Di Lặc Bồ Tát
bảo: "Trong một khảy ngón tay, có ba mươi hai ức trăm ngàn niệm", làm
sao chúng ta có thể phát hiện được? Chúng ta làm sao có thể đoạn sạch
niệm? Chẳng thể nào! Do chúng ta chẳng phải là bậc thượng thượng thừa,
nhưng chúng ta có thể học theo bậc thượng thừa. Bậc thượng thừa là Bồ
Tát, Bồ Tát có khởi tâm động niệm, quyết định chẳng có phân biệt, chấp
trước, quý vị sẽ nghe được nghĩa chân thật của Như Lai.
Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa
Chủ Giảng: Pháp Sư Tịnh Không (Phần 4-5)
Chủ Giảng: Pháp Sư Tịnh Không (Phần 4-5)
"Thị tâm thị Phật, thị tâm tác Phật" (tâm này là Phật, tâm này làm
Phật): Đức Thế Tôn đã nói câu này trong Quán Vô Lượng Thọ Phật Kinh. Đối
với hiện thời, trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta gặp nhiều kẻ chẳng
học Phật hiểu lầm Phật, có thể dùng điều này để giải thích cho kẻ ấy.
Phật là gì? Phật là chân tâm của quý vị. Ma là gì? Ma là vọng tâm. Trong
tám tướng thành đạo của Tiểu Thừa có hàng ma, Đại Thừa không có. Đại
Thừa biết Phật và ma là một, chẳng hai. Giác ngộ, ma bèn thành Phật; mê
rồi, Phật biến thành ma, chuyện là như vậy đó, thảy đều là chính mình.
Nói cách khác, mê là ma, giác là Phật. Tâm thì sao? Tâm không có giác
hay mê, giác hay mê là vọng tâm, chân tâm chẳng có giác hay mê. Vì vậy,
đã giác ngộ, mà quý vị còn ý niệm giác ngộ, tức là quý vị vẫn chưa giác
ngộ, vẫn rớt trong hai ba (tam tâm, nhị ý). Hai ba là bất giác; [nhận
thấy] mê và giác đối lập, làm gì đi nữa thì vẫn là hai thứ! Câu cuối
cùng nói rất hay: "Bất khả tư nghị" (Chẳng thể nghĩ bàn). Chuyện này quý
vị chẳng thể nghĩ nổi. Hễ vừa nghĩ liền trật, vừa nghĩ tới liền mê. Quý
vị chẳng thể nói được, hễ nói thì cũng mê rồi! Thốt không nên lời! Nói
không nên lời, cho nên Thích Ca Mâu Ni Phật nói suốt bốn mươi chín năm,
tuy nói suốt bốn mươi chín năm, [nhưng đúng như] đức Phật đã nói rất
hay: "Nói mà chẳng nói, chẳng nói mà nói". Chúng ta nghe lời này càng
nghe càng hồ đồ, lời Ngài nói là thật. Ngài nói lời giả, chúng ta nghe
hiểu rõ lắm, chẳng có vấn đề gì. Ngài nói lời thật, càng nghe càng hồ
đồ! Chúng ta phải biết dụng tâm để hiểu. Do vậy, đức Phật mới bảo chúng
ta: Quý vị phải biết nghe. "Biết nghe" là như Mã Minh Bồ Tát đã dạy
trong Khởi Tín Luận: "Ly ngôn thuyết tướng", [nghĩa là] quý vị nghe,
nhưng đừng chấp trước tướng nói năng. Nghe nhưng chẳng chấp trước, chẳng
phân biệt sẽ là đúng. Nói cách khác, thật sự có thể chẳng khởi tâm,
không động niệm, chẳng phân biệt, chẳng chấp trước, ai nghe như vậy?
Phật nghe như vậy. Có khởi tâm, động niệm, nhưng chẳng có phân biệt,
chấp trước, ai nghe như thế? Bồ Tát nghe như thế. Có khởi tâm, động
niệm, vẫn còn phân biệt, nhưng không chấp trước, đó là cái nghe của A La
Hán. Nếu khởi tâm động niệm, phân biệt, chấp trước, thảy đều trọn đủ,
đó là cái nghe của phàm phu. Quý vị thấy đó: Đều là nghe, nhưng khác
nhau, cảnh giới lãnh hội khác nhau.
Quý vị thấy danh từ Khởi Tín trong bộ Khởi Tín Luận của Mã Minh Bồ Tát, đó chính là nhập môn. Đại Thừa nhập môn liền cho quý vị biết: Thật ra, đối với khởi tâm động niệm, nói thật ra, chúng ta chẳng có cách nào, nó quá vi tế. Di Lặc Bồ Tát bảo: "Trong một khảy ngón tay, có ba mươi hai ức trăm ngàn niệm", làm sao chúng ta có thể phát hiện được? Chúng ta làm sao có thể đoạn sạch niệm? Chẳng thể nào! Do chúng ta chẳng phải là bậc thượng thượng thừa, nhưng chúng ta có thể học theo bậc thượng thừa. Bậc thượng thừa là Bồ Tát, Bồ Tát có khởi tâm động niệm, quyết định chẳng có phân biệt, chấp trước, quý vị sẽ nghe được nghĩa chân thật của Như Lai. Có phân biệt, chấp trước, quý vị nghe xong, nói đã hiểu, thì đó là ý nghĩa của chính quý vị, chẳng phải [ý nghĩa] do đức Phật nói. Lại nói rõ hơn một chút, đấy chẳng phải là kiến giải do Tánh Đức của quý vị, mà là kiến giải trong A Lại Da Thức. Vì sao? Vì quý vị có phân biệt, chấp trước, vẫn là A Lại Da làm chủ tể! A Lại Da là vọng tâm. Tri kiến trong vọng tâm, chẳng phải là chân tâm, còn cách chân tâm một tầng; do điều này mà biết tu hành Phật pháp là tu gì? Chính là hai chữ "buông xuống", buông xuống là được!
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen