Phật pháp không một ai chẳng kham tu, mà cũng không một ai chẳng thể tu được. Chỉ nên trong niệm niệm biết “chẳng tu tịnh nghiệp sanh về Tây Phương thì sẽ luân hồi cả kiếp dài lâu, chẳng thể thoát được!” Do vậy, xót mình, xót người, thương ta, thương người, lớn tiếng hô hào để gần là người nhà, xa là người đời đều cùng tu đạo này! So với việc chỉ cầu tự giải thoát cho chính mình, lợi ích há nào phải khác biệt vời vợi như trời với đất?
Khai Thị Của Ấn Quang Đại Sư
Cầu sanh Tây Phương không được sợ
chết. Nếu chết ngay ngày hôm nay thì hôm nay bèn sanh về Tây Phương, như câu
nói: “Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ”
(Buổi sáng nghe đạo, tối chết cũng được); há đâu hôm nay phải chết, lại chẳng
muốn chết. Đã tham luyến trần cảnh, chẳng thể buông xuống, bèn do tham thành
chướng, cảnh Tịnh Độ không hiện, cảnh giới theo nghiệp thọ sanh trong đường
thiện, nẻo ác bèn hiện Cảnh hiện sẽ theo nghiệp thọ sanh trong đường thiện, nẻo
ác vậy. Chuyện vãng sanh Tây Phương bèn thành bánh vẽ!
Vì thế, người tu Tây Phương hôm
nay chết cũng được, dẫu phải sống tới một trăm hai mươi tuổi mới chết cũng
xong. Hết thảy phó mặc nghiệp trước, chẳng lầm lạc sanh so đo. Nếu tín nguyện
chân thành, thiết tha, khi báo hết mạng tận, thần thức bèn siêu nơi tịnh vực,
nghiệp trả lại trần lao, sen nở hoa chín phẩm, trong một đời được Phật thọ ký. (Ấn
Quang Pháp Sư Văn Sao Tăng Quảng Chánh Biên, quyển 1, Thư trả lời cư sĩ Cao Thiệu Lân - 1)
* Đại trượng phu sống trong thế gian, không chuyện nào chẳng
tính toán sẵn, nhưng chỉ có mỗi một chuyện sanh tử đa số đều ngược ngạo bỏ mặc
không hỏi tới, mãi cho đến khi báo hết mạng tận phải theo nghiệp chịu báo, chẳng
biết một niệm tâm thức này sẽ lại đi thọ sanh trong đường nào! Cõi trời người
là quán trọ, tam đồ là quê nhà! Mỗi lần thọ báo trong tam đồ là trăm ngàn kiếp,
trọn chẳng có dịp nào lại được sanh trong cõi trời người! Do vậy nói rằng:
“Đương nhiên không thể nào không miệt mài cầu tìm pháp liễu sanh tử!” (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên, quyển Hạ, Lời tựa cho bản in gộp chung hai sách Tịnh Độ Vấn Biện và Công Quá Cách)
* Phật pháp không một ai chẳng kham tu, mà cũng không một
ai chẳng thể tu được. Chỉ nên trong niệm niệm biết “chẳng tu tịnh nghiệp sanh
về Tây Phương thì sẽ luân hồi cả kiếp dài lâu, chẳng thể thoát được!” Do vậy,
xót mình, xót người, thương ta, thương người, lớn tiếng hô hào để gần là người
nhà, xa là người đời đều cùng tu đạo này! So với việc chỉ cầu tự giải thoát cho
chính mình, lợi ích há nào phải khác biệt vời vợi như trời với đất? (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên,
quyển 3, Thư trả lời cư sĩ Lạc Quý Hòa - 1)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen