*Một niệm tham khởi lên đó
là mê, bởi tham là cảnh giới của ngạ quỷ - nếu thường ngày niệm
tham luôn trỗi dậy mà không tìm cách khống chế, triệt tiêu chúng,
đồng nghĩa chúng ta đang chiêu cảm ngạ quỷ đến gần rồi kế đó xin
làm đồ chúng của ngạ quỷ.
*Tham mà không được thoả mãn,
không được đáp ứng sẽ khiến tâm chúng ta nổi Sân – sân là cảnh giới
của địa ngục – nếu thường ngày chúng ta luôn sống trong sân giận,
đồng nghĩa chúng ta đang chiêu cảm cảnh giới địa ngục và xin visa để
về địa ngục.
*Sân mà không được thoả mãn,
chúng ta sẽ tìm mọi cách để giải toả sân: chửi mắng, nhục mạ, đánh
đập, phá phách, bêu xấu, hạ nhục... người khác cho thoả hận, đó là
Si – Si là cảnh giới của súc sanh – súc sanh vốn không có trí tuệ nên
không biết mình đang làm gì, vì thế nếu hàng ngày tâm si luôn thường
hằng, đồng nghĩa chúng ta đang chiêu cảm cảnh giới súc sanh, làm visa
để trở thành súc sanh.
Ngộ (giác) được điều đó,
bạn phát tâm tu đạo, phát tâm sám hối, bỏ ác, hành thiện, phát tâm
niệm Phật nguyện vãng sanh Cực Lạc… đó là bạn đã, đang, sẽ phá mê
để khai ngộ. Nhờ phá mê-khai ngộ, tâm bạn luôn sống trong an lạc nên
bạn lìa khổ-được vui. Khổ là tâm chúng sanh: tham, sân, si, mạn, nghi,
phân biệt, chấp trước; ngược lại luôn giác, luôn an lạc đó là tâm
Thánh. Thánh-Phàm tuy hai mà một, tuy một mà hai.
Một-hai, hai-một vốn ở sự
giác ngộ chính từ nơi bạn.
Do vậy „người học Phật mà
tâm còn như sóng biển“, bởi họ chưa
nhận ra được sóng từ đâu khởi, đó là mê, vì mê nên thích sống với mê
nên tất có ngày bị mê nhận chìm. Thấy người khác mê, bị sóng nhận
chìm – sóng có thể dụ cho biển mê của chúng sanh chúng ta, mà mình
không kịp tỉnh giác để tránh, để vượt sóng – mình và người đều mê,
đương nhiên đều bị sóng nghiệp nhận chìm cả.
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen