"Gặp trường hợp như thế chúng
ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ nổi sân? Sẽ quát, mắng người chê bai, dè
bỉu, hay đàm tiếu chúng ta khi chúng ta đang "công phu"? hay chúng ta sẽ
ráng… im lặng, nhưng rồi ngồi để hậm hực niệm Phật? Khi cả hai trạng
huống đó xuất hiện thì chúng ta đều là Phàm phu mất rồi..."
Huệ Tâm
Thực
ra không phải tới lúc niệm Phật chúng ta mới có phiền não, hoặc
nhận biết ra chúng ta đang có, thậm chí quá nhiều phiền não, mà nói
cho đúng: phiền não đã có trong chúng ta từ vô lượng kiếp tới nay.
Nói khác đi: Phiền não đã hằn sâu, gắn chặt trong tâm của chúng ta
và chúng ta đã nguyện chung sống với chúng như một người bạn. Cũng
vì lẽ đó mà chúng ta mới có mặt trong cõi Ta-Bà này.
Khi chúng ta hiểu rõ được căn
nguyên, nguồn gốc của phiền não tất chúng ta sẽ dần dần, dễ dàng
tìm ra phương cách để đối trị và hoá giải.
Tâm lý thông thường chúng ta
hay nghĩ: Khi chúng ta vui, sung sướng, hạnh phúc… chúng ta sẽ không có
(hoặc ít) phiền não? Hiểu theo lẽ đời thường và đơn giản có lẽ là
vậy. Nhưng nếu dùng giáo lý của Phật để lý giải thì cái mà chúng
ta gọi (cho) là vui, là sung sướng và hạnh phúc đó cũng chính là
phiền não. Tại sao? Trong Pháp Bảo Đàn Kinh Tổ Huệ Năng nói: Phàm phu tức Phật; Phiền não tức
Bồ-đề. Phàm phu là ý chỉ người chưa giác ngộ. Không lẽ người
chưa giác ngộ mà Tổ lại ví như Phật? Hoàn toàn không phải vậy, mà
Phàm phu Tổ nói ở đây không dùng để đánh giá học vấn (trí thức) hay
cả một quá trình phấn đấu của một con người; trái lại Tổ chỉ
thẳng vào sự nhận diện sự việc (giác ngộ=trí tuệ) của người đó
trong từng niệm niệm.
Tổ cắt nghĩa về Phàm phu và
Phật như sau: Một niệm ngu tức phàm
phu; Một niệm trí tức Phật.
Thế nào là một niệm Ngu? Ví
thử ta ngồi niệm Phật, người nhà cứ đi qua, đi lại, rồi có người
lại buông xõng một câu: Dào ôi! Sống còn chẳng ăn ai, giờ còn ngồi
lầm rầm như ma ám; Hay: Thích niệm Phật sao không lên quách trên chùa,
hay kiếm nơi khỉ ho, cò gáy nào đó mà niệm có tốt không? Ngày nào
cũng làm một đống chềnh ềnh giữa phòng, làm ảnh hưởng, mất hết tự
do của người khác…v.v.
Gặp trường hợp như thế chúng
ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ nổi sân? Sẽ quát, mắng người chê bai, dè
bỉu, hay đàm tiếu chúng ta khi chúng ta đang "công phu"? hay chúng ta sẽ
ráng… im lặng, nhưng rồi ngồi để hậm hực niệm Phật? Khi cả hai trạng
huống đó xuất hiện thì chúng ta đều là Phàm phu mất rồi, nghĩa là
chúng ta chấp chặt những lời đàm tiếu của người xung quanh, và cho
đó là thật, là làm ảnh hưởng tới mình, hay hạ thấp đạo cách của
mình… Khi niệm chấp đó nổi lên Tổ gọi đó chính là niệm Ngu=Niệm
của Phàm phu=Chưa giác ngộ. Nhưng nếu trường hợp nói trên xảy ra,
chúng ta không khởi tâm phân biệt, không khởi niệm chấp (chấp chặt, chấp
có, chấp chết) mà chúng ta chỉ cần nhận biết: À, lại có người trêu
chọc, quấy phá mình rồi. Chỉ cần khởi niệm Biết có người quấy phá là đủ. Niệm Biết khởi lên với cái tâm hoan hỉ (không có tâm chống đối,
hay giải thích hay sân hận…) rồi quên ngay những lời quấy phá trên (để
những lời đó thoảng qua tai hay tự lặng trong tự tánh), thì ngay lúc
ấy niệm Biết =Niệm Trí=Niệm Phật.
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền
Như vậy từ Phàm phu tới Phật
khoảng cách chỉ trong vòng một niệm. Và nếu như trong suốt buổi niệm
Phật ta giữ được niệm niệm Trí như vậy thì những niệm đó Tổ gọi
là niệm của Phật (Niệm của ta và Phật tương đồng). Như vậy ta là
Phàm phu hay ta là Phật vốn không bị phụ thuộc vào hoàn cảnh xung
quanh (đối cảnh nhưng không nhiễm cảnh), trái lại phụ thuộc vào sự
quán chiếu (Trí-Giác) trong từng niệm niệm của chính mình.
Vậy
Phiền não tức Bồ-đề là gì? Bồ-đề hiểu giản nghĩa là: giác ngộ,
tự tại hay còn gọi là minh tâm kiến tánh và thanh tịnh bình đẳng
giác. Trở lại ví dụ trên: nếu chúng ta đem tất cả những chấp kiến
vào trong tâm, rồi vừa ngồi niệm Phật vừa nhâm nhi, nghiền ngẫm chúng,
rồi để chúng chế ngự tâm của chúng ta khiến tâm chúng ta rối lên như
mớ bòng bong, người chúng ta thì căng cứng, đầu óc quay cuồng, hoặc thân
rũ ra như tầu chuối héo… thì đó là chúng ta đã tự chuốc phiền não
cho chính mình=nhận khổ làm vui; nhận giặc làm bạn. Nhưng nếu chúng
ta nhận ra: ta chót nhận phiền não làm bạn, rồi chót nhâm nhi chúng,
để chúng khuấy đảo khiến chúng ta khiến thân, tâm cũng điên đảo theo
mất rồi… Ngay khi chúng ta nhận Biết đó là phiền não, và kiên quyết
cự tuyệt những phiền não đó, không nuôi dưỡng, không để chúng chế
ngự trong tâm (tâm không chấp) thì cũng chính ngay lúc ấy chúng ta đã tìm
lại được tự tánh thanh tịnh của chính mình, đã giác ngộ. Nhưng sự
thanh tịnh và giác ngộ lúc này mới chỉ là nhất thời (trong vòng
một niệm). Do vậy để cho tự tánh của chúng ta được thanh tịnh trong
suốt buổi niệm Phật, đòi hỏi chúng ta phải niệm niệm trí, niệm
niệm giác.
Có được như vậy Phiền não
lúc này sẽ chính là Bồ-đề.
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen