Này
Dược Vương Quân! Vì người ấy lúc mạng chung, tương ưng với sự thuần thiện, phát
tâm tịnh tín, quy y đức Như Lai, đã xưng niệm câu “Nam Mô Phật Ðà Da”. Chính
nhờ người ấy đã gieo căn lành sâu dày rồi vậy. Lại nữa, người ấy trong tám mươi
kiếp được trí túc mạng (biết kiếp trước) bất cứ sanh ở đâu cũng lìa các phiền
não, chấm dứt tất cả khổ...
Lời Giới Thiệu:
Trong Kinh Đại Thừa Kim Cang Luận Thế Tôn nói: "Hết thảy trong
các tội, sát sanh, ăn thịt tội nghiệp rất nặng. Cớ sao vậy? Như cắt một dao trả lại một dao, giết một mạng phải thường lại một
mạng, trăm ngàn muôn đời ăn thịt lẫn nhau không dứt. Cho nên người
tu muốn khỏi luân hồi trả quả thời trước hết phải học từ bi, chẳng ăn thịt chẳng sát sanh".
Trong Kinh Lăng Nghiêm Phật dạy Ngài A nan: „Lại nữa, A-nan, nếu các chúng sinh trong sáu cõi khắp các thế giới, nếu
họ không có tâm sát hại, ắt sẽ không tương tục theo dòng sanh tử“.
Qua hai đoạn kinh vănh trên chúng ta
thấy nghiệp sát chính là cái Nhân khiến cho chúng sanh phải trả Quả
- mãi mãi phải trôi lăn trong lục đạo luân hồi.
Câu chuyện vợ chồng người trưởng
giả dưới đây vì muốn bảo toàn danh giá, và phần vì muốn cứu con trai
mình không bị khổ nạn nên đã đến miếu thờ trời và nghe theo lời xúi
giục của người gác miếu: Giết người để tế thần! Nhưng vì quá vô minh, không hiểu thế đạo nên
vợ chồng người trưởng giả đã trở thành kẻ tội đồ: giết người –
cứu mạng con. Hành động vô minh này chẳng những không cứu được con
trai mình, trái lại còn khiến người con tức thì phải đột tử; người
gác miếu thờ trời vì khuyến dụ vợ chồng người trưởng giả làm việc
bất nhân, sau khi mạng chung cũng phải gánh quả đoạ địa Ngục A Tỳ thọ
muôn ngàn sầu khổ; hai vợ chồng người trưởng giả nọ mạng chung đều
phải đọa vào địa ngục Chúng Hợp, thọ lãnh sự khổ não to lớn. Riêng người bị vợ chồng người trưởng
giả mua-giết, nhờ phút cận tử nghiệp giữ được tâm chánh niệm và đã
niệm một câu „Nam Mô Phật Đà Da“ nên đã được sanh về cõi trời thứ ba
mươi ba hưởng sự vui thù thắng…
Hy vọng câu chuyện dưới đây sẽ lời một lời cảnh tỉnh
giúp cho mỗi chúng ta – những người muốn học đạo, tu theo đạo Phật
có thể lấy đó để tự cảnh tỉnh chính mình.
“Giả sử bá thiên kiếp
Sở tác nghiệp bất vong
Nhân duyên hội ngộ thời
Quả báo hoàn tự thọ”.
Tạm dịch :
Dù trải qua trăm ngàn kiếp
Chỗ tạo nghiệp không mất
Khi nhân duyên đến rồi
Quả báo tự chịu lấy.
Thiện Lợi
*****************************
Này Dược Vương Quân! Các loại
dị sanh đối với trong pháp thâm diệu của Phật Thế Tôn mà tự mình không tin,
hướng theo để tu tập, cũng lại không thể khuyên bảo người khác. Các dị sanh ấy
khi thân hoại mạng chung chẳng có thiện pháp để nương tựa.
Này Dược Vương Quân! Nay ngươi
hãy lắng nghe. Ta nhớ thuở xưa có một thương nhân vì muốn cầu lợi nên anh ta
mượn một ngàn lượng vàng đến nước khác để mà mua bán. Cha mẹ anh ta vì thương
nhớ con nên bảo anh rằng:
- Này con! Các vàng bạc châu
báu này không phải là vật sở hữu của mình, nếu có lúc tự nó mang đi, hoặc bị
tán mất thì khổ não càng tăng, về sau con có hối hận cũng chẳng ích gì.
Lúc ấy người con trở lại tức
giận không thèm nghe lời nói đó liền mang số vàng ấy đi qua nước khác. Khi đã
đến nước khác thời gian chưa bao lâu mà số vàng anh mang theo đã khánh tận, lại
chẳng kiếm được gì, dần dần anh tiêu hết, anh liền hối hận và vô cùng đau khổ.
Sau đó trở về nước nhưng anh không về nhà. Vì sự khổ đau do mất của nên anh
sanh ra bệnh nặng.
Khi ấy cha mẹ anh biết anh đã
trở về nhưng không dám về nhà. Họ lại biết số vàng bạc châu báu anh mang theo
đã mất sạch, nên họ ưu sầu, mê muội, họ thầm nói với nhau:
- Nó chẳng phải là con của chúng
ta, nó là thằng đại ác đã phá hoại gia tộc của ta, khiến cho tất cả mọi người
đều phải nghèo khổ. Nó lại làm cho người khác oán hận, đâu còn chỗ nào để nương
tựa? Nay chúng ta phải làm cách gì để thoát khỏi sự nghèo này.
Khi ấy cha mẹ anh vì sầu khổ,
chán nản không thích sống nên muốn tự vẫn. Khi người thương nhân nghe cha mẹ
mình bị đau khổ như vậy, liền trở về nhà, hướng về phía cha mẹ, ngẹn ngào mà
đứng.
Cha mẹ anh bỗng thấy con trở
về, họ liền quên hết sự tức giận trước, đồng nói rằng:
- Vì sao con của ta có thể bị
bệnh khổ này. Ta nghe việc vừa qua sợ con bị mất mạng. Nay con đã về, làm vơi
nỗi sầu lo của chúng ta.
Bấy giờ người con thưa với cha
mẹ:
- Thân tâm của con đau khổ như
vậy, sự đau đớn bức bách từng chi tiết trong cơ thể như người sắp chết. Vì sao
vậy?- Ngay bây giờ mắt con không muốn thấy, tai không muốn nghe, tâm thức mê
mờ, các khổ dồn lại, làm sao cha mẹ có thể cứu hộ con được?
Cha mẹ anh nói rằng:
- Con ơi, đừng nên sợ hãi, khi
con chưa chết, cha mẹ vẫn cứu giúp con. Nay con bị khổ não nên phải bị bệnh
hoạn ngặt nghèo, tâm thức mê loạn, mà vọng thấy có sở kiến.
Khi đó người con trả lời:
- Con chẳng có bệnh hoạn ngặt
nghèo, cũng không có sở kiến, có điều các cảnh khả ái đều chẳng hiện ra trước
mắt con chỉ thấy cái khổ của sự chết rất hãi hùng, chắc chắn con phải chết,
không thể cứu được.
Cha mẹ anh bảo nhau rằng:
- Sự khổ của ta là do thiên
thần chủ trì. Các vật trên thế gian đều có người nắm giữ. Vậy chúng ta hãy đến
miếu thờ trời để cứu hộ cho con. Nếu làm như vậy, thì con chúng ta mới thoát
khổ được.
Người con thưa:
- Thưa vâng.
Bấy giờ cha mẹ anh đem hương
thơm đến miếu thờ trời để cầu nguyện. Khi đến nơi họ thưa với người giữ cửa dẫn
đến trước miếu, đốt hương cầu nguyện, sám hối và lễ tạ.
Khi ấy người giữ cửa nói với
cha mẹ anh:
- Nếu các vị muốn cho bệnh của
con mình được lành, phải làm cho Thiên thần hoan hỷ. Muốn vậy phải thiết lễ
cúng tế thì chắc chắn sẽ được như ý. Những vật dùng để cúng tế, theo pháp là
phải giết một người, chứa đầy một bát để tế lễ.
Lúc ấy cha mẹ anh ta nghe người
kia nói như vậy mới bàn với nhau rằng:
- Nếu chúng ta không tế lễ vị
thiên thần ấy thì con chúng ta không làm sao thoát khổ được. Nhưng hiện nay nhà
chúng ta nghèo khổ làm sao có những vật ấy để tế thần? Vậy chúng ta hãy về nhà
để nghĩ mưu kế.
Họ bàn với nhau như vậy nên
trở về nhà, đem tất cả đồ vật trong nhà ra bán và mua được một cái bát lớn. Họ
lại cùng nhau ra khỏi nhà đến chỗ một người nhà giàu nói
với người đó rằng:
- Nay chúng tôi cần một ít
tiền vàng, trong thời gian mười ngày thì chúng tôi sẽ hoàn đủ. Nếu sai hẹn quá
mười ngày thì vợ chồng chúng tôi xin làm tôi tớ cho ông.
Khi họ nói như vậy, thì người
nhà giàu ấy cho họ mượn vàng.
Khi cha mẹ anh ta được vàng
rồi, họ không trở về nhà liền đem số vàng ấy mua được một người. Người bị mua
ấy anh ta không biết phải làm gì, chỉ biết đi theo người chủ đến miếu thờ trời.
Khi đến miếu thờ trời họ nói với người giữ cửa miếu rằng:
- Hôm nay chúng tôi đã đem tế
vật đến để tế thiên thần.
Người giữ cửa miếu nói:
- Quý vị hãy tùy ý.
Lúc đó cha mẹ anh ta ở trước
thiên thần đốt hương khấn nguyện, thưa như vầy:
- Mong cho con của chúng tôi
tiêu trừ bệnh khổ. Mong thiên thần hoan hỷ.
Họ nói như vậy xong họ liền
đem người tế thần và cái bát to ấy tự tay giết chết người ấy để cúng tế.
Người bị tế thần vì chân tay
bị trói chặt nên không thể tránh né, chỉ niệm các đức Phật bằng một câu: “Nam
Mô Phật Ðà Da”. Anh nói như vậy xong liền bị giết chết.
Khi ấy thiên thần nhận vật tế
lễ xong, nói dối với cha mẹ anh ta rằng:
- Bệnh hoạn của con ông bà do
ta chủ trì, nay ta đã tha khiến con ông bà được hết bệnh.
Bấy giờ cha mẹ của anh ta nghe
lời nói ấy liền vui mừng nhảy nhót bái tạ rồi ra về, họ nói với nhau:
- Từ nay con của chúng ta được
hết bệnh, trái lại còn được sống lâu. Bây giờ tuy chúng ta không còn vàng nữa,
nhưng chúng ta có thể trở về nhà của người giàu ấy và nói như trước rằng:
- Dù chúng tôi có làm nô lệ
cho ông đi nữa, chúng tôi cũng chẳng hối hận.
Khi cha mẹ anh ta bàn bạc với
nhau như vậy, chưa về đến nhà bỗng gặp một người đến nói rằng:
- Con của ông bà đã chết rồi.
Lúc cha mẹ anh ta nghe lời nói
ấy thì hết sức đau đớn, đều ngã xuống đất chết ngất.
Ðức Phật dạy:
- Này Dược Vương Quân! Ta xem
các dị sanh ngu si ở thế gian bị hoặc nghiệp trói buộc, vì không hội hợp với Thiện
tri thức, luôn bị suy tổn, cũng lại như vậy. Các dị sanh này khi thân hoại mạng
chung, rơi vào đường ác, thọ khổ não lớn, không có thể cứu hộ được.
Bồ Tát Dược Vương Quân bạch
đức Phật:
- Bạch Thế Tôn! Như điều Phật
dạy về người thờ thiên thần ấy, các bọn dị sanh này khi chết rơi vào chốn nào?
Ðức Phật dạy:
- Này Dược Vương Quân! Thôi
đi, đừng nên hỏi việc ấy.
Bồ Tát Dược Vương Quân lại
bạch đức Phật:
- Bạch Thế Tôn! Có người ở
trong chúng này thích nghe việc ấy. Cúi mong đức Phật nói cho.
Ðức Phật bảo:
- Này Dược Vương Quân! Nay
ngươi nên biết rằng, khi cha mẹ của người khách buôn ấy đã mạng chung đều phải
đọa vào địa ngục Chúng Hợp, thọ lãnh sự khổ não to lớn, còn người con của họ
đọa vào địa ngục Viêm Nhiệt, thọ lãnh sự khổ não lớn. Người giữ cửa ở miếu thờ
trời ấy là kẻ hướng dẫn họ tùy hỷ theo việc làm tội lỗi, nên sau khi mạng chung
phải đọa vào địa ngục A Tỳ thọ sự khổ não lớn.
Bồ Tát Dược Vương Quân lại
bạch đức Phật:
- Bạch Thế Tôn! Còn người bị
đem làm vật tế thần ấy sẽ sanh về đâu?
Ðức Phật dạy:
- Này Dược Vương Quân! Người
ấy khi mạng chung, được sanh lên cõi trời thứ ba mươi ba, trong sáu mươi kiếp
được hưởng sự vui tuyệt diệu.
Bồ Tát Dược Vương Quân lại
bạch đức Phật:
- Bạch Thế Tôn! Người ấy nhờ
nhân duyên gì mà được sanh về đó?
Ðức Phật bảo:
- Này
Dược Vương Quân! Vì người ấy lúc mạng chung, tương ưng với sự thuần thiện, phát
tâm tịnh tín, quy y đức Như Lai, đã xưng niệm câu “Nam Mô Phật Ðà Da”. Chính
nhờ người ấy đã gieo căn lành sâu dày rồi vậy. Lại nữa, người ấy trong tám mươi
kiếp được trí túc mạng (biết kiếp trước) bất cứ sanh ở đâu cũng lìa các phiền
não, chấm dứt tất cả khổ.(Trích Kinh Phật Thuyết Kinh Chánh Pháp Đại Tập Hội)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen