Người tu hành không nói
lời lưỡng thiệt. Đệ mới chứng được tam muội mà đã coi huynh như cỏ
rác. Ngộ nhỡ sau này đệ thành Phật, những người dân trong quốc độ
nơi đệ đặt chân tới hoá duyên, sẽ thật vất vả với đệ...
Sau mấy tháng nhập
thất, sáng nay Tịnh Nhẫn quyết định bước ra khỏi tịnh thất của mình.
Chàng khẽ ngửa mặt nhìn khoảng trời bao la, thoáng ưỡn ngực, vươn vai, hít một hơi
dài tưởng muốn vỡ căng lồng ngực vạm vỡ của mình rồi dáng vẻ oai
dũng, chàng chạy vội về nơi tịnh thất để báo cho Sư phụ biết về
thành quả mà chàng đã gặt hái được.
Gặp Thầy, chàng
chẳng kịp chào hỏi mà vội quỳ mọp dưới chân Sư phụ, chắp tay, hồ
hởi khoe:
- Bạch Thầy! Con đã
thành công rồi! Con đã chứng niệm Phật tam muội!
Lão sư Tịnh Nhiên đã
biết trước mọi sự nên cách đó ít phút đã sai chú Sa di Tịnh Pháp đi
mời đại đệ tử Tịnh Nhân về tư phòng. Nghe đệ tử nói vậy, lão sư thoáng
chau mày, rồi khẽ lắc đầu nói: A Di Đà Phật! Con chứng tam muội thật
sao?
Đệ tử Tịnh Nhẫn phấn
chấn thưa: Dạ dạ, bạch Thầy! Đệ tử đã thực chứng tam muội! Mong sư
phụ ấn chứng cho con.
Lão sư Tịnh Nhiên
đáp: Tâm ta còn đầy phiền não, lấy gì ấn chứng cho con?
Ngỡ sư phụ không tin
mình, Tịnh Nhẫn bèn vội vàng lết gối về phía Sư phụ, giọng khẩn
khoản, nói: Bạch Thầy! Đó là sự
thật. Thầy không tin con sao?
Lão sư Tịnh Nhiên
đáp: Ta thấy lo cho trò.
Nghe sư Phụ nói vậy,
đệ tử Tịnh Nhẫn ngơ ngác hỏi: Chứng tam muội là thành tích con tu
tập trong cả năm trời, chẳng lẽ Sư phụ không mừng cho con sao?
Lão sư Tịnh Nhiên
đáp: Con nói ta hay. Tam muội là gì vậy?
Đệ tử Tịnh Nhẫn:
Dạ, bạch Thầy! Thầy dạy con tam muội là chân tịnh.
Lão sư Tịnh Nhiên
lại hỏi: Chỉ vậy thôi à?
Đệ tử Tịnh Nhẫn
vội đáp: Dạ, bạch Thầy vì là chân tịnh nên gọi là thường trụ.
Lão sư Tịnh Nhiên
thủng thẳng đáp: Trò còn nhớ lời ta sao? Trò nói ta hay, vậy chứ
chân tịnh là thường hay vô thường?
Đệ tử Tịnh Nhẫn sốt
sắng đáp: Bạch Thầy! Chân tịnh là thường, vì thường nên chẳng hư
hoại, chẳng biến đổi, nên thường chính là vô trụ.
Lão sư Tịnh Nhiên đáp:
Ta mừng cho trò.
Đệ tử Tịnh Nhân lại
ngơ ngác hỏi: Bạch Thầy! Lúc đầu Thầy nói lo cho con, nay Thầy lại
nói mừng cho con. Con thật không hiểu.
Lão sư Tịnh Nhiên
nói: Vậy cái trò chứng được là gì vậy?
Đệ tử Tịnh Nhẫn
vội thưa: Bạch Thầy! Con chứng niệm Phật tam muội!
Lão sư Tịnh Nhiên
lại hỏi: Vậy chứ tam muội trò chứng là thường hay vô thường?
Đệ tử Tịnh Nhẫn
đáp: Bạch Thầy! Dĩ nhiên là thường rồi.
Lão sư Tịnh Nhiên lại
hỏi: Vậy thường mà trò chứng là trụ hay vô trụ?
Đệ tử Tịnh Nhẫn:
Bạch Thầy, dĩ nhiên là vô trụ.
Lão sư Tịnh Nhiên lại
hỏi: Vậy chân tánh của trò là trụ hay vô trụ? Là thường hay vô thường?
Thoáng vẻ luống
cuống nhưng rồi đệ tử Tịnh Nhẫn lại vội đáp: Dạ, chân tánh của con
là thường trụ; vì thường trụ nên là thường; tam muội con chứng dĩ
nhiên cũng là thường trụ và cũng là thường.
Lão sư Tịnh Nhiên
đáp: Vậy là trò trụ trong trụ. Thực ra thì trò đang trụ hay trò đang
chẳng trụ?
Đệ tử Tịnh Nhẫn:
Bạch Thầy! Dĩ nhiên con đang trụ. Không trụ sao con chứng được tam
muội?
Lão sư Tịnh Nhiên:
Vậy thì trò có tới hai cái trụ? Vậy cái nào là thường, cái nào
là vô thường?
Đệ tử Tịnh Nhẫn
đáp: Bạch Thầy! Dĩ nhiên cả hai đều là thường.
Một thoáng chau mày
rồi Lão sư Tịnh Nhiên nhỏ nhẹ nói : Vậy nên ta mới lo cho trò. Trò
đứng dậy đi. Ngày mai, trò không cần phải công phu nữa, mà thế sư huynh
của con, quét rọn tịnh xá và lo cọ rửa nhà cầu.
Nghe Sư phụ nói vậy,
Tịnh Nhẫn vội nhổm lên, giọng vừa ấm ức, xen đôi chút bất phục nói:
Bạch Thầy đệ tử chứng được tam muội, Thầy không mừng cho con đã được
kỳ tích thì thôi, nay lại bắt con phải thế sư huynh lo chuyện quét
rác và lau rửa nhà cầu. Đệ tử thật bất phục.
Lão sư Tịnh Nhiên
thoáng thở dài, đáp: Con ra gọi sư huynh vào đây, ta có chuyện bàn
giao.
Đệ tử Tịnh Nhẫn
nghe vậy bèn nhổm lên, vùng chạy như ma đuổi ra phía sau tịnh thất.
Có lẽ vì quá bức xúc, nên Tịnh Nhẫn không để ý sư huynh Tịnh Nhân
và sư đệ Tịnh Pháp đang rảo bước về phía mình nên đã lao sầm vào sư
huynh khiến sư huynh ngã bổ chửng ra sau. Tịnh Nhẫn sực bừng tỉnh,
giọng tức tối nói:
- Huynh đi đâu mà lao
cả vào đệ thế? Sư phụ cho
gọi huynh.
Sư huynh Tịnh Nhân lồm cồm ngồi dậy,
miệng khẽ xuýt xoa vì đau, nói: Đệ sao vậy? Vội đi đâu mà va cả vào
huynh cũng không hay thế?
Tịnh Nhẫn: Cũng tại huynh hết. Vì huynh
nên đệ mới ra nông nỗi này.
Tịnh Nhân tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi:
Tại huynh? Huynh quét rác ngoài này cả ngày; đệ nhập thất cả một
năm nay, không ai được bén mảng tới. Sao lại nói tại huynh?
Tịnh Nhẫn nhìn sư huynh, gườm gườm
đáp: Huynh đúng là suốt ngày chỉ
nói chuyện rác rưởi. Đệ chứng được tam muội, nên hôm nay vừa ra khỏi
thất đệ đã vội đến thưa cùng Sư phụ. Tưởng Sư phụ sẽ vui mừng rồi
ấn chứng cho đệ. Nào ngờ Sư phụ còn vặn vẹo đệ đủ điều rồi bảo
đệ là trụ trụ thường thường. Đệ chẳng hiểu Sư phụ nghĩ gì nữa.
Nghe sư đệ nói vậy, sư huynh Tịnh Nhân bèn
nhoẻn cười đáp: Chứ đệ nói sao?
Tịnh Nhẫn tấm tức nói: Huynh hỏi đệ sao
là sao? Đệ chứng tam muội. Sư phụ chẳng ấn chứng, còn vặn vẹo đệ
tam muội là thường hay vô thường, rồi còn bảo đệ có tới hai cái
trụ. Trụ là trụ chứ sao có trụ trong trụ nữa?
Sư huynh Tịnh Nhân đáp: Đệ hiểu sai lời sư
phụ dạy rồi.
Tịnh Nhẫn: Sai là sao? Huynh đúng là đồ…
Sư huynh Tịnh Nhân: A Di Đà Phật! Đệ muốn
nói huynh là đồ quét rác dơ dáy phải không?
Tịnh Nhẫn vội chống chế: Đệ không có ý
vậy.
Sư huynh Tịnh Nhân: Người tu hành không nói
lời lưỡng thiệt. Đệ mới chứng được tam muội mà đã coi huynh như cỏ
rác. Ngộ nhỡ sau này đệ thành Phật, những người dân trong quốc độ
nơi đệ đặt chân tới hoá duyên, sẽ thật vất vả với đệ.
Tịnh Nhẫn dáng vẻ còn tự đắc nhưng nghe
sư huynh nói vậy bèn tức tối nói: Huynh nói vậy là sao? Tại sao nơi
đệ đặt chân tới người dân lại vất vả vì đệ?
Sư huynh
Tịnh Nhân đáp: Đệ không hiểu ý huynh sao? Bởi mỗi bước chân đệ đi,
người dân sẽ phải theo sau để nhặt rác thay cho đệ. Tam muội là chân
tánh của đệ, mà chân tánh ấy vốn thường trụ, vì thường trụ nên nó
là thường, vì thường nên nó không có sanh-diệt. Nay đệ nói với Sư
phụ đệ chứng tam muội vậy là đệ có tới hai cái tam muội sao?
Tịnh Nhẫn
còn định chống chế điều gì đó nhưng bỗng dưng chàng khựng lại, đôi
mắt thoáng ngơ ngác, mồm miệng lắp bắp một hồi nhưng không thốt nên
lời, đoạn chàng quỳ thụp xuống trước chân sư huynh, nói: Sư huynh! Đệ
cảm ơn sư huynh khai thị. Đệ ngộ ra rồi. Xin sư huynh nhận từ nơi đệ…
Chẳng để
sư đệ kịp vái lạy, sư huynh Tịnh Nhân vội nhào tới, nâng sư đệ lên, ôn
tồn bảo: Đệ chớ làm thế mà huynh tổn phước. Hãy đứng thẳng dậy
rồi cùng với huynh, chúng ta cùng mau trở về liêu thất để sám hối trước
Sư phụ.
Sư đệ
Tịnh Nhẫn đứng dậy, ngượng ngùng nói: Nhưng còn chuyện quét rác và
lau dọn nhà cầu?
Sư huynh Tịnh
Nhân mỉm cười rồi khẽ vỗ vai sư đệ, nói: Đệ chớ lo! Huynh và đệ, cả
hai chúng ta sẽ cùng nhau quét rác mãi không thôi.
Huệ Tâm
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen