"Nếu mà chư vị, những người nào sợ chết… thì phải lo niệm Phật. Những
người nào mà sợ bị mê man bất tỉnh… phải lo niệm Phật. Những người nào
mà sợ địa ngục… phải lo niệm Phật. Những người nào mà sợ cảnh ngạ quỷ
lang thang đầu đường xó chợ không có chỗ ăn chỗ ở… phải lo Niệm Phật..."
Cư Sĩ Diệu Âm Minh Trị
(Tọa đàm 3)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Niệm Phật được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Đúng như vậy.
Muốn vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc thì phải có 3 điểm:
TÍN-HẠNH-NGUYỆN đầy đủ. Đi hộ niệm cho người ta là nhằm giúp cho người
bệnh đó làm cho được 3 điểm: TÍN-HẠNH-NGUYỆN.
Những người nào chưa tin thì phải tin đi, mau mau tin đi. Nếu trong
đồng tu chúng ta có những người chưa tin, sau khi nghe những lời nói này
hãy phát khởi tín tâm liền, đừng để tới ngày mai. Vô thường nhanh lắm!
Không kịp đâu! Những người đã tin rồi, thành tâm khuyên chư vị phải tin
cho vững vàng, đừng có tin nửa vời mà uổng một đời tu tập, sau cùng
không đi tới đâu hết.
Niềm tin là khởi đầu tất cả cho hành trình đi về Tây Phương. Thiếu
niềm tin thì chịu thua. Mong chư vị phải tin đừng nghi nữa. Tin rồi chưa
đủ đâu, hãy phát nguyện vãng sanh.
Nếu như người nào niệm Phật mà chưa tha thiết nguyện vãng sanh Tây
Phương thì đường vãng sanh về Tây Phương còn xa vời vợi!… Nhất định… một
đời này không được vãng sanh. Xin chư vị cố gắng phát nguyện vãng sanh.
Từ sáng tới bây giờ chúng ta đã nguyện ba bốn lần rồi, ở tại Niệm Phật
Đường này mỗi sáng chúng tôi nguyện, mỗi chiều cộng tu chúng tôi
nguyện: Nguyện sanh Tây Phương Tịnh Độ trung…
Những người già yếu, đã bệnh… hãy viết lời nguyện ngắn lại: Nam Mô A Di Đà Phật, xin Phật cho con được về Tây Phương Cực Lạc.
Quý vị phát nguyện phải thành tâm, chân thành mới được. Nếu không
chân thành… thôi chịu thua rồi! Cuộc đời này vô thường dữ lắm chư vị ơi!
Ta sinh ra trong đời này, ta có cái thân nghiệp báo, thì ta phải trả
cho tròn cái thân nghiệp báo này. Ta muốn sống thêm một ngày?… Không
được. Chúng ta đi trước một ngày?… Cũng không đâu. Cho nên, cái ngày nào
mà chết, cái ngày nào bỏ báo thân… xin chư vị đừng lo chuyện đó nữa.
Nhất định chúng ta không đi sớm được một ngày, mà cũng không đi trễ được
một ngày đâu!
Nhưng mà nếu việc vãng sanh sớm một ngày giúp cho cái thân của chúng
ta nó an định một ngày. Vậy nếu nguyện trễ một ngày, chứng tỏ niềm tin
của chúng ta nó yếu và chúng ta còn thèm muốn cái gì đó trên thế gian
này, lỡ trong một ngày đó mà cái mạng này nó đến lúc vô thường rồi… thì
sao? Những người chưa hiểu đạo thường hay sợ chết! Nhưng sợ cũng
chết. Cái chết nó đến như một tiếng sét đánh ngang tai không kịp chuẩn
bị!… Nhất là những người già, nhất là những người yếu… nhanh lắm! Sau
khi bỏ cái báo thân này ta sẽ chịu những cảnh ghê rợn, khủng hoảng, kinh
hãi hơn những gì mà ta nghĩ nữa là khác!…
Biết được như vậy rồi, tại sao không nhanh chóng cầu về Tây Phương
Cực Lạc để một đời này nhất định ta không còn có cái gì để hãi kinh nữa,
ta không còn có cái gì để đau khổ nữa, ta không còn cái gì để sợ hãi
nữa. Tại vì về trên Tây Phương Cực Lạc, xin thưa, cuộc sống của chính
chúng ta bắt đầu từ giờ đó sẽ có thần thông, đạo lực bao trùm pháp giới.
Một cảnh cực lạc an vui, một cái cảnh mà A Di Đà Phật đã dành cho chúng
ta, những người ở trong cái xứ gọi là lục đạo này khổ sở kinh khủng
lắm!
Không chịu mơ đến ngày đó mà cứ tìm những cái giây phút gọi là… giây
phút an nhàn tạm bợ của cõi đời này, để sau cùng bị hàng vạn đời, vạn
kiếp trong cảnh ghê rợn đó mà người ta không hay! Chính vì vậy, xin thưa
với chư vị, nên nhớ cho, hộ niệm không phải là đến trước người bệnh
rồi… A Di Đà Phật… A Di Đà Phật… gọi là hộ niệm! Không phải. Đó chẳng
qua là cái hình thái cuối cùng cần phải có. Chứ thật ra:
Chính mỗi người chúng ta phải hiểu đạo,
Chính mỗi người chúng ta phải tin tưởng,
Chính mỗi người chúng ta phải phát nguyện hàng ngày tha thiết được về Tây Phương.
Phải làm như vậy, và hơn nữa, phải tranh thủ từng giờ niệm Phật.
Mấy tuần qua chúng ta đi hộ niệm cho một vị Phật tử, quý vị tới tham
dự coi thử chúng tôi khuyên những gì? Chúng tôi khuyên vị đó là… buông
chén cơm xuống, thì chị phải cầm xâu chuỗi lên niệm Phật. Phải niệm
Phật. Niệm từ sáng… niệm tới chiều. Ra vườn làm chi? Nhớ con gái làm gì?
Tưởng đứa cháu ích lợi chi? Nghĩ tới cái bệnh nghiệp để làm gì? Đâu cần
nữa… Một câu A Di Đà Phật mà niệm, niệm cho nhập tâm luôn. Xin
thưa, nếu có tuổi một chút, ta thấy từng người họ ra đi đó, Ông Bà, Cha
Mẹ, người thân chúng ta ra đi… quý vị thấy cảnh đó có sợ không? Người ta
mê man bất tỉnh trong bệnh viện đó, người ta đau đớn quằn quại đến hồn
kinh phách lạc trước giây phút ra đi đó… chúng ta có sợ không?
Sợ thì phải lo đi. Có nhiều người cứ nghĩ rằng… ta không đến nỗi nào
như vậy. Xin thưa… ngày hôm qua ta chưa có vấn đề gì hết, mà ngày hôm
nay… đùng một cái ngã bệnh xuống, vào bác sĩ, bác sĩ nói, “Anh đã bị ung thư rồi!“. Ngày hôm kia tôi không có gì cả, ngày hôm nay vô bác sĩ, bác sĩ nói, “Chị đã bệnh tiểu đường rồi!“. Hôm tháng trước khỏe mạnh như vậy, tháng sau nằm một chỗ rồi!
Cái nghiệp báo mỗi người chúng ta đều có hết, nó chưa đến đó thôi! Khi
nó đến rồi, coi chừng mình bị nạn còn hơn những người mà mình đã thấy
đó.
Biết được như vậy thì phải lo, đừng có ỷ vào sự hộ niệm này. Hộ niệm
này chính là phương pháp nhắc cho chúng ta TÍN-HẠNH-NGUYỆN, trong đó
thì niệm Phật phải:
Chuyên tâm niệm Phật.
Chăm chú niệm Phật.
Thành tâm niệm Phật.
Khiêm nhường niệm Phật… là cái điểm quan trọng nhất.
Chính vì vậy mà chư vị thấy không? Từ sáng tới giờ chúng ta trải qua
mười mấy tiếng đồng hồ bằng cái gì? Bằng câu niệm Phật không thôi. Quý
vị ơi! Niệm liên tục. Niệm ngày niệm đêm. Có địa chung niệm theo địa
chung. Không có địa chung niệm theo chuỗi. Không có niệm chuỗi thì nằm
trên giường mà niệm. Thành tâm mà niệm Phật… cầu được vãng sanh Tây
Phương. Nếu mà quý vị làm được như vậy, mới có thể cảm ứng được với A Di
Đà Phật, thừa hưởng được cái đại thiện lợi và khi chúng ta ra đi mới an
toàn được. Còn nếu không… coi chừng chúng ta sẽ mê man bất tỉnh trên
giường bệnh, và khi vừa tắt hơi xong, xin thưa rằng, con cái nó bỏ hết,
rồi bác sĩ gọi y tá tới để gói xác mình trong tấm chăn đó, liệng vào
trong cái hầm lạnh. Chúng ta gặp đại nạn!…
Chính vì vậy mà niệm Phật, phải niệm Phật… Để chi vậy? Xin thưa là
càng niệm Phật mà thành tâm, càng niệm Phật mà tha thiết, càng niệm Phật
mà công phu càng cao, nó tránh cho ta cái chuyện này nè! Chớ còn không
thì… xin thưa, cái nghiệp của chúng ta nó lớn quá rồi! Chư Tổ
dạy, khi ta mãn báo thân này, nhất định… gọi là cái thân, cái thân người
này nè không thể nào có lại được. Gọi là “Nhơn Thân Nan Đắc”. Kinh Phật
nói rõ ràng như vậy. Nghĩa là sao? Nghĩa là, khi mà chúng ta chết rồi
đó, thân người không thể nào lấy lại được đâu!
Nếu mà chư vị, những người nào sợ chết… thì phải lo niệm Phật. Những
người nào mà sợ bị mê man bất tỉnh… phải lo niệm Phật. Những người nào
mà sợ địa ngục… phải lo niệm Phật. Những người nào mà sợ cảnh ngạ quỷ
lang thang đầu đường xó chợ không có chỗ ăn chỗ ở… phải lo Niệm Phật.
Tại vì nếu không niệm Phật, nhất định… chịu thua! Đợi cho đến lúc mê man
bất tỉnh rồi kêu ông Diệu Âm này, kêu ban hộ niệm của Niệm Phật Đường A
Di Đà tới hộ niệm cho chư vị… Chịu thua. Không còn con đường nào để cứu
nữa!
Cho nên hộ niệm thật ra là gì? Là chính mỗi người chúng ta hộ cho chúng ta, chứ không có ai hộ niệm cho chúng ta hết trơn.
Bằng cách gì? Chưa tin câu A Di Đà Phật, phải tin liền đi. Niệm Phật
vãng sanh thật sự. Thành tâm mà tin. Nếu quý vị không tin, thì thôi chịu
thua!… Chúng tôi đành rơi nước mắt nhìn quý vị đi theo con đường đọa
lạc!
Tin rồi quý vị phải tha thiết nguyện vãng sanh nghe… đừng có che dấu
nữa… Bây giờ, tôi nói thật. Diệu Âm này nếu có bệnh ung thư, tôi sẽ loan
truyền ra cho khắp hết thế giới biết… Để chi vậy? Để cho những người
nào quen thân hãy đến hộ niệm cho tôi, tôi không sợ chuyện đó nữa. Ở đây
một ngày mình chịu khổ một ngày, đi về Tây Phương một ngày mình sướng
một ngày. Ông Bà, Cha Mẹ, Cửu Huyền Thất Tổ… đang chờ từng ngày từng giờ
từng giây chúng ta vãng sanh về Tây Phương. Tại vì có như vậy thì Ông
Bà, Cha Mẹ, bà con, thân thuộc của chúng ta mới nương theo cái phước đó
mà thoát được tam đồ ác đạo. Trong khi mình nghĩ mà thương Mẹ, thương
Cha. Cha Mẹ mình vì vụng tu không chịu niệm Phật nên đã bị đọa lạc, khi
họ nghe mình tu các ngài cầu mong mình hồi hướng công đức cho họ. Nhưng
hồi hướng công đức cho họ có được bao nhiêu? Chưa bằng cái công đức mình
vãng sanh về Tây Phương. Cho nên mình vãng sanh về Tây Phương là chính
mình được thoát nạn, mà Ông Bà, Cha Mẹ nhiều đời nhiều kiếp của mình còn
nương theo cái công đức đó mà thoát được tam ác đạo.
Chư vị ơi! Lợi lạc biết chừng nào. Chính vì vậy mà phải lo trước, lo
ngày lo đêm để niệm Phật. Một câu A Di Đà Phật nhập vào tâm… khi mà câu A
Di Đà Phật nhập vào tâm rồi, chắp tay lại, Nam Mô A Di Đà Phật… cuộc
đời vô thường quá! Khổ quá! Cho con sớm về Tây Phương Cực Lạc.
Quý vị cứ niệm như vậy đi… Thành tâm niệm như vậy đi… Nếu là những
người bệnh… bệnh nó hết hồi nào không hay. Còn như những người sợ chết,
nếu cứ tiếp tục sợ chết nữa… thì dù cho chính cái ban hộ niệm của Niệm
Phật Đường A Di Đà này tới hộ niệm cho chư vị… chư vị vẫn bị đọa lạc!
Tại sao như vậy? Tại vì đã mê rồi! Không giác ngộ được! Cuộc đời này
quá vô thường, vài năm nữa… bốn năm nữa… năm năm nữa, hai tháng nữa… ba
tháng nữa có là bao? Trong khi đó vạn kiếp phía sau chịu đọa lạc mà
không lo, lại lo chi một vài tháng, một vài ngày tạm bợ ở thế gian này
vừa đau lên đau xuống, bệnh lên bệnh xuống!… Ấy thế mà… nghĩ tới chuyện
niệm Phật thì tránh lên tránh xuống, nghĩ tới chuyện hộ niệm thì sợ lên
sợ xuống, trốn lên trốn xuống. Xin hỏi rằng, mình trốn được cái ách nạn
vạn kiếp sau này không? Có trốn được hay không? Trong Kinh Phật nói rõ
ràng, chư vị biết cái nghiệp của chúng ta “Năng địch Tu-Di“,
lớn như núi Tu-Di vậy đó! Nó dìm chúng ta tận dưới bùn đen!… Ấy thế mà
không chịu lo? Lại đi lo những chuyện hết sức là… hết sức là tầm thường…
hết sức là vô thường!… Đến ngày niệm Phật thì hẹn cái này hẹn cái nọ,
viện cớ này viện cớ nọ không chịu đi. Đến lúc nằm xuống rồi, xin thưa
chư vị, một câu A Di Đà Phật cất lên không được!…
Vì sao như vậy? Vì công phu quá yếu, nghiệp chướng quá dày, oan gia
trái chủ quá dữ đang sẵn sàng… chờ đón những người niệm sai lầm, những
người niệm giải đãi. Tại vì cái tâm giải đãi là tâm không chân thành,
không chí thiết, là cái tâm không bao giờ cảm ứng được với đại nguyện
của đức A Di Đà Phật. Cho nên phải lấy lòng chân thành, chí thành chí
kính ra mà niệm Phật đi… Nếu không, không kịp nữa rồi!…
Quý vị có biết không? Ngài Tịnh Không nói, dù cho mình niệm từ sáng
đến chiều, niệm cho một trăm năm đi nữa, một ngày niệm tới một vạn tiếng
đi nữa, thì cái nghiệp của chúng ta cũng không phá nổi. Ấy thế mà chỉ
cần TÍN-NGUYỆN-HẠNH cho vững vàng cộng với sự hộ niệm giúp cho chư vị
thoát được ba đường ác, thoát được lục đạo luân hồi… đi luôn về tới Tây
Phương Cực Lạc để thành tựu. Như vậy mà tôi thấy có nhiều người còn lơ
là quá! Trong khi tôi đi các nơi họ thành tâm, họ kính cẩn đến nỗi không
ngờ được. Ít bữa nữa tôi sẽ nói ra những chuyện, tại sao ở những chỗ xa
xa như vậy người ta thành công dễ dàng! Quý vị tới chứng nhận mới thấy
ngỡ ngàng. Trong khi ở đây… thì chính chúng ta rất gần Hòa Thượng Tịnh
Không và giống như một trung tâm điểm về vấn đề hộ niệm vãng sanh mà
chúng ta lơ là!…
Mau mau giác ngộ kịp thời để thành đạo, nếu sơ ý… ngàn đời vạn kiếp khổ đau tự ta chịu lấy, A Di Đà Phật cũng đành buông tay…
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
(còn tiếp)
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen