"Tại vì không chịu bỏ cạnh tranh, ganh tỵ, không chịu
bỏ nói xấu người này nói xấu người nọ, không chịu bỏ cống cao ngã mạn,
không chịu bỏ những cái tật đố của mình, chửi người này chửi người nọ…"
Cư Sĩ Diệu Âm Minh Trị
(Tọa đàm 4)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Mới ngày hôm nay chúng ta có một cái tin là bà Bác mẹ của chị
Thanh đi vào trong bệnh viện, tình hình có lẽ rất là nguy ngập. Mới cách
tuần trước thì Bác có đến đây cộng tu, cung nghinh xá lợi. Tuần này thì
Bác đã nằm trong bệnh viện, chị Thanh có điện thoại tới nói là có thể
ngày mai chúng ta đi hộ niệm. Thật sự, cuộc đời này quá sức vô
thường! Những biến cố nó xẩy ra bất ngờ giống như là một tiếng sét đánh
ngang giữa bầu trời, không kịp bưng tai.
Chính vì vậy, mà hộ niệm hiểu cho cùng ra không phải là nằm đó chờ đi
vào trong bệnh viện, mê man bất tỉnh rồi mới kêu ban hộ niệm đến…
là được. Không phải như vậy. Cái đề tài của chúng ta nói ở đây là, hộ
niệm là điều phải lo trước. Lo những gì? Ai chưa tin câu A Di Đà Phật,
mau mau tin liền. Ai chưa phát nguyện vãng sanh mau mau phải tha thiết
phát nguyện vãng sanh ngay lập tức, ngay liền bây giờ, ngày hôm
nay đừng để đến ngày mai. Ai chưa niệm Phật, phải lo niệm Phật ngày đêm,
nhất định phải lo niệm Phật ngày đêm. Để chi? Để giải những ách nạn có
thể sẽ đến với mình bất cứ lúc nào. Không bao giờ có thể chuẩn bị được.
Chúng ta nên nhớ… Cái chết!… Ta không bao giờ có kinh nghiệm với cái
chết đâu ạ? Nó chỉ đến với ta một lần mà thôi, rồi đi luôn, không thể
nào để cho ta rút kinh nghiệm được. Chính vì vậy, xin thưa thực, cái
mạng sống chúng ta nó mong manh trong đường tơ kẽ tóc! Ta đã biết niệm
Phật mà không lo chuẩn bị con đường vãng sanh Tây Phương Cực Lạc để sau
cùng khi đối diện với sự thật, cũng phải đành chấp nhận đọa lạc, đau khổ
triền miên!
Cho nên, xin thưa với tất cả chư vị, có ba điểm mà Diệu Âm nói, nói
mãi mãi, nói không bao giờ ngừng được. Nếu quý vị mà không tin câu A
Di Đà Phật có thể giúp ta vãng sanh về Tây Phương, thoát tất cả những
cảnh giới hãi hùng, đau khổ, đọa lạc triền miên… Thì thôi!… Chịu thua
rồi! Tới Đạo Tràng này, ích lợi gì? Đi tu, ích lợi gì?… Tới Chùa, ích
lợi gì? Vì chúng ta vẫn chịu đọa lạc. Trong khi một câu A Di Đà Phật,
Đức A Di Đà đã thề, người nào quyết niệm danh hiệu của Ngài, quyết vãng
sanh về Tây Phương Cực Lạc… Ngài nói, dẫu cho trước giờ phút lâm chung
cất lên mười câu A Di Đà Phật thôi cũng được vãng sanh… Thế nhưng đi vào
trong bệnh viện đã mê man bất tỉnh rồi… còn đâu có cái cơ hội niệm được
câu A Di Đà Phật, được một tiếng chứ đừng nói chi tới mười tiếng.
Chính vì vậy mà phải lo trước.
Chính vì vậy phải biết buông ra.
Buông cái gì? Thị phi, cạnh tranh, ganh tỵ… phải buông liền đi.
Nếu niệm Phật mà không chịu buông cái này, nhất định sẽ bị mê man bất
tỉnh trong bệnh viện. Tại sao như vậy? Tại vì Ngài Quán Đảnh Đại Sư đã
nói rõ rệt, người niệm Phật mà không biết lo buông xả những cái này sẽ
đọa Địa Ngục. Ngài nói như vậy đó, quý vị nghe cho kỹ đi… Ngài nói trong
100 cái quả báo của câu A DI ĐÀ PHẬT, cái quả báo đầu tiên là đọa địa
ngục. Tại vì sao? Tại vì không chịu bỏ cạnh tranh, ganh tỵ, không chịu
bỏ nói xấu người này nói xấu người nọ, không chịu bỏ cống cao ngã mạn,
không chịu bỏ những cái tật đố của mình, chửi người này chửi người nọ…
Cái tâm không chịu mở ra. Tại sao niệm Phật mà vướng cái này bị đọa địa
ngục? Tại vì Hòa Thượng Tịnh Không đã giảng rất rõ: “Phá hình tướng của người niệm Phật”.
Trong kinh Phật… Phật nói lên nói xuống rất nhiều, thà khuấy đục vạn
dòng sông, cái tội này nó còn nhỏ hơn là khuấy động một người niệm Phật.
Trong khi mình niệm Phật mà không chịu buông bỏ những cái tật đố này,
nói xấu người này, nói xấu người nọ, kình người này, kình người nọ… phá
tan cái hình tướng của người niệm Phật. Phá tan tâm nguyện của biết bao
nhiêu người muốn niệm Phật.
“Trời ơi! Ông này niệm Phật sao mà tánh tình xấu quá vậy?… Thôi
ta đừng đi niệm Phật”. “Trời ơi! Sao bà kia niệm Phật mà tính tình lại
đố kỵ dữ vậy? Như vậy thì niệm Phật dở lắm!”.
Đoạn biết bao nhiêu cái huệ mạng của người khác. Cho nên xin thưa
đừng có nghĩ rằng, mình bước vào trong cái Niệm Phật Đường A Di Đà này
là khi đến ngày cuối cùng mình được ra đi an nhiên tự tại. Không phải
như vậy đâu ạ! Mà phải như thế nào? niệm Phật thì phải buông hết vạn
duyên ra. Ngày hôm qua ta thấy người này xấu… nói lỗi người ta, ngày hôm
nay nhất định đừng nói lỗi người ta nữa. Nếu mình nói lỗi người ta,
nhất định mình sẽ bị mê man bất tỉnh trong bệnh viện, rồi mình sẽ đi
xuống địa ngục! Tại sao vậy? Tại vì ngài Quán Đảnh Đại sư nói như vậy
đó, chứ không phải Diệu Âm nói đâu…
Cho nên, xin thưa là, mình phải biết lo trước. Nếu đi về Tây Phương
mà còn bám chặt vào cái cõi Ta-Bà này… Cái nhà cũng bám, tiền tài cũng
bám… Nhất định không thể vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc được.
Muốn đi về Tây Phương Cực Lạc mà khi bệnh xuống thì sợ chết… Nhất
định không thể vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc được. Vì thế, pháp hộ
niệm đâu có phải đợi đến lúc mê man bất tỉnh mới kêu 5-10 người tới đứng
bên cạnh mình niệm Phật! Mà là gì? Chính là TÍN-HẠNH-NGUYỆN phải làm
cho đúng. Nguyện vãng sanh, đã tha thiết nguyện vãng sanh thì không được
tha thiết những cái cõi trần đời này nữa.
Đã tha thiết vãng sanh, thì cái thân này, còn thì ta niệm Phật, bỏ
thì ta về Tây Phương Cực Lạc. Thành ra, bệnh hoạn thay vì than thở, ta
vui như ngày hội. Tiền bạc! Hồi trước ta nắm chặt trong tay, bây giờ
bung ra đi, liệng ra cho con cái nó xài đi. Tôi thường hay nói với Ông
già tôi rằng, nếu Cha có được đồng bạc nào, Cha hãy liệng ra đi. Có sợi
dây chuyền nào, hãy liệng ra đi. Hãy nói với mấy người con, các con cứ
cất đi, đừng bao giờ cho ta thấy nữa.
Bà Triệu Vinh Phương 99 tuổi vãng sanh, bà có một sợi dây chuyền, mà
dây chuyền đó là dây chuyền của người mẹ truyền lại cho bà như là cái
vật truyền đời. Khi bà ngộ đạo ra rồi, bà cởi sợi dây chuyền ra, rồi đưa
cho người con và nói, “Các con không được để cho Mẹ thấy sợi dây chuyền này”.
Đó là những người ngộ đạo muốn vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Nếu chúng ta không biết chuyện này, chúng ta cứ đam mê những thứ: Tiền
nè!… Bạc nè!… Thị nè!… Phi nè!… Nhất định dù cho quý vị có tới đây niệm
Phật, niệm cho đến long hầu bể cổ, sau cùng rồi… nhất định sẽ bị mê man
bất tỉnh trong bệnh viện! Tại sao như vậy? Tại vì chính quý vị đã phá
tan hết hình tướng của người niệm Phật, gây cái họa cho mình mà còn
gây họa cho người khác nữa.
Chính vì vậy, xin thưa, biết được con đường vãng sanh một đời thành đạo Vô Thượng, thì nhất định những cảnh địa ngục phải bỏ.
Cảnh nào là cảnh địa ngục? Là cảnh: Cạnh tranh, ganh tỵ.
Cảnh nào là cảnh địa ngục? Là cảnh nói xấu người này nói xấu người nọ.
Tất cả những cái đó nó phá tiêu hết con đường vãng sanh… Nó phá tiêu
hết công đức niệm Phật… Đơn giản như vậy thôi chứ có gì đâu! Cho nên
Ngài Tịnh Không nói: Khi mà mình hiểu thấu được VŨ TRỤ NHÂN SINH rồi…
Ngay cái thân mạng này cũng là vô thường, hãy trả về với cát bụi. Ta
liệng cái thân này, ta lượm cái thân khác, chứ ta đâu có chết mà cứ sợ
chết! Như vậy coi chừng, nếu ta cứ bám theo cái thân này, thì lúc chết
ta không tìm được cái thân khác nữa đó… Vì sao?… Vì biến thành những
loài quỷ, loài vong hồn… Dễ sợ vô cùng!… Cho nên Ngài nói phải buông
xả, phải buông cho hết những thứ này đi, thì tự nhiên ta giải không biết
bao nhiêu ách nạn.
Hộ niệm là như vậy đó. Hộ niệm là chuẩn bị trước. Hộ niệm là
phải ”Clear” đi, tức là làm cho sạch cái tâm chúng ta. Giận hờn là chủng
tử địa ngục, nhất định đừng có giận ai. Tham luyến cái thân này, nhất
định sẽ tàn rụi! Nhất định đừng tham nữa. Mê đồng bạc, nhất là những
người già… tiền đây, hãy liệng ra cho con cái, tại vì con cái có hiếu,
chúng không bao giờ để cho chúng ta chết đói đâu, vậy mà cứ bám lấy đồng
tiền đó làm chi? Hòa Thượng Tịnh Không, có lần người ta rủ Ngài đi xem
tiền bạc. Xem rồi, Ngài than, trời ơi! Tiền chỉ có bấy nhiêu đây sao?
Tôi có khắp thế giới, những tiệm kim hoàn là tiền của tôi hết đó… Đi
khoe tiền với Ngài mà bị Ngài rầy… “Đồ dại, đồ khùng!”… Đem
tiền cất trong nhà băng để sau cùng thành con mọt vô trong đó đời đời
kiếp kiếp mà nhìn tiền… Dùng có được đâu ạ?! Chính vì hiểu được như vậy
rồi… thì buông ra. Buông ra, đâu phải là cho hàng xóm đâu? Cho con cái.
Buông ra hết đi để con cái dùng đó mà trả hiếu cho mình, nuôi dưỡng mình
từng chút, từng chút và nó hộ niệm cho mình, nó niệm Phật bên cạnh
mình, để cho mình được vãng sanh và mình dặn con cái một khi ta bệnh
xuống, bác sĩ đã chịu thua rồi… hãy mau mau đem ta về nhà. Ví dụ như mẹ
chị Thanh phải mau mau đem về nhà để tôi tới hộ niệm cho, chứ ở trong
bệnh viện nhiều khi chính tôi cũng đành… bó tay!
Nguyện cho tất cả chư vị hiểu được những lời này… Đây là những lời
tâm huyết, đơn giản, để chúng ta được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen