"Vì sao vậy? Vì công phu của pháp niệm Phật, điểm chính yếu là CHÍ
THÀNH CHÍ KÍNH, THANH TỊNH CÁI TÂM. Một người định trước hai tháng nữa
tôi sẽ “Nhất tâm bất loạn”, hai năm nữa tôi sẽ “Nhất tâm bất loạn”… là
người không có tâm chí thành chí kính, không có tâm khiêm nhường…"
Cư sĩ Diệu Âm Minh Trị
(Tọa đàm 2)
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Kính thưa chư vị đồng tu, người muốn vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc
phải có đầy đủ Tín-Nguyện-Hạnh. Hộ niệm cho người vãng sanh là giúp cho
người đó thực hiện đầy đủ Tín-Nguyện-Hạnh. Chỉ khi nào một người thực
hiện được Tín-Nguyện-Hạnh thì được vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc, chứ
không phải là đến niệm Phật cho người đó, “Hộ Niệm” cho người đó thì
người đó được vãng sanh về Tây-Phương Cực-Lạc.
Chính vì vậy phương pháp hộ niệm là một pháp tu rõ rệt, chứ không phải chỉ là một sự quan hoài, hay thăm hỏi cho vui.
Có nhiều người cứ chờ cho đến lúc trước những giây phút lâm chung hay
mê man bất tỉnh trong bệnh viện rồi người thân mới kêu ban hộ niệm. Xin
hỏi rằng, ban hộ niệm đến… làm sao có thể giúp được cho người đó phát
khởi lòng tin? Làm sao ban hộ niệm có thể giúp cho người đó phát nguyện
vãng sanh? Và làm sao trong cảnh mê man bất tỉnh người bệnh đó niệm được
câu “A Di Đà Phật”?
Chính vì vậy, đợi cho đến khi mê man bất tỉnh, trước những giây phút
hấp hối hay lâm chung rồi mới chạy mời ban hộ niệm, thì thực sự đã quá
muộn màng! Xin hãy nhớ cho… ban hộ niệm không phải là thần thánh gì đâu,
không phải có đạo lực gì đâu, mà họ chỉ là những người cố gắng hết sức
giúp cho những người bệnh đó trước những giây phút ra đi, chính người
bệnh phải thực hiện cho được ba điều Tín-Nguyện-Hạnh. Muốn thực hiện
được ba điểm này:
Đòi hỏi người bệnh phải tỉnh táo.
Đòi hỏi người bệnh phải nghe lời giảng giải của người hộ niệm và
Đòi hỏi người bệnh phải thực hiện ba điều đó ngay trước những giây phút buông hơi thở ra đi.
Cho nên, phương pháp hộ niệm không phải là nằm chờ chết rồi kêu ban hộ niệm tới là được, hoàn toàn không phải…
Có nhiều người vì không nghiên cứu kỹ phương pháp hộ niệm, không chịu
đi hộ niệm với người ta, chỉ nghe nói qua, hoặc chỉ nhìn thấy những
cảnh… một số người bao vây người sắp chết niệm Phật… rồi đánh giá hộ
niệm chỉ là như vậy. Quá sai lầm! Vì không biết về hộ niệm, nên mới nghĩ
rằng, làm gì có chuyện là một người sắp chết rồi kêu người ta tới niệm
vài câu Phật hiệu là được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc? Thực là đáng
tiếc! Và cũng thực là tội nghiệp cho chúng sanh trong thời đại này! Một
cơ hội để được siêu thoát về Tây Phương Cực Lạc, gặp đức A Di Đà để một
đời thành tựu thực sự đang có ngay tại trước mắt, mà người ta hững hờ
không chịu để tâm tới, cứ lấy những cái gọi là tình thức, hoặc ý nghĩ
sai lầm của mình ra mà đánh giá đến phương pháp đại cứu tinh cho chúng
sanh. Chính vì thế, còn rất nhiều người, vô cùng nhiều, vô lượng vô biên
chúng sanh cứ tiếp tục chịu nhiều ách nạn. Xin thưa thực, chỉ có những
người biết phương pháp hộ niệm mới thấy rõ những ách nạn này. Những
người không biết phương pháp hộ niệm, không hiểu được pháp niệm Phật,
thì làm sao có thể thấy rõ được những hiểm họa đang chờ họ khi xả bỏ báo
thân?!… Làm sao họ biết được hướng nào để thoát nạn?!…
Có những người có mộng ước là niệm Phật cho “Nhất tâm bất loạn”
để vãng sanh. Ý nguyện này rất tốt. Chúng ta dù biết hộ niệm đi nữa,
cũng cần cố gắng tranh thủ niệm Phật, tiến đến chỗ “Nhất tâm bất loạn”
để cầu sanh về thượng phẩm.
Tuy nhiên, nếu cứ kỳ vọng vào cảnh giới “Nhất tâm bất loạn” mà không
để ý đến phương pháp hộ niệm, thì coi chừng phạm phải một sơ hở rất đáng
tiếc mà nhiều khi chính người đang cầu “Nhất tâm bất loạn” không hay!
Ví dụ, có nhiều người với công phu khá tốt, họ định ra thời gian một
năm, hai năm sẽ “Nhất tâm bất loạn”. Nhiều người còn định ra ba tháng,
bảy tháng được vãng sanh an nhiên tự tại…
Thực sự, nghe nói như vậy chúng ta phải tán thán cho ý chí của họ.
Nhưng có một điều nên chú ý cho… “Nhất tâm bất loạn” thật ra là một
cái danh từ chỉ cho cái quả báo của công phu, nó là hậu quả của công
phu, có công phu mới có “Nhất tâm bất loạn”. Trong khi không chú ý đến
công phu tu tập, không giữ tâm thanh tịnh cầu vãng sanh, mà lại định
tới kỳ hạn “Nhất tâm bất loạn”… Khởi tâm cầu “Nhất tâm bất loạn”, làm
sao được “Nhất tâm bất loạn”? Mình tưởng tượng thử, có phải giống như
một vị nông phu đặt cái cày trước con trâu?!… Kết quả… cái ruộng phước
hình như là đời đời kiếp kiếp vẫn khô cằn, không thể cày xới được! Đây
thực sự là điều vô cùng đáng thương!
Vì sao vậy? Vì công phu của pháp niệm Phật, điểm chính yếu là CHÍ
THÀNH CHÍ KÍNH, THANH TỊNH CÁI TÂM. Một người định trước hai tháng nữa
tôi sẽ “Nhất tâm bất loạn”, hai năm nữa tôi sẽ “Nhất tâm bất loạn”… là
người không có tâm chí thành chí kính, không có tâm khiêm nhường… Hình
như là một cái thú đam mê chứng đắc của người thích tự tu tự chứng! Cảnh
giới chứng đắc đã đi trước sức công phu của họ. Chính vì chăm chú vào
sự chứng đắc mà quên cái căn bản của người gọi là “Chí Thành Chí Kính”,
cái đạo nhiệm mầu đưa một người niệm Phật được vãng sanh về Tây Phương
Cực Lạc.
Thực sự vì những người quá ham mê chứng đắc, quá hiếu kỳ như vậy, đến
nỗi ba bốn chục năm tu hành, bốn năm chục năm tu hành nhưng vẫn chưa
thấy thành tựu được gì, nên khi vừa gặp một người tự xưng này xưng nọ
“xuống thế?”, rồi bày ra cái định công này, định công nọ… “Hay quá!”… là
mê tít… rồi chạy theo.
Phải chăng… vì quá thiếu tính kiên nhẫn, thiếu lòng khiêm nhường, vì
không có cái tâm Chí Thành Chí Kính, nên khi mới vừa nghe một cái gì hay
hay thoáng qua, nghe một cái gì “Chứng Đắc” là chạy theo, nhẹ nhàng bán
cả huệ mạng của mình cho một cái gì hết sức phiêu phỏng! Trong khi ngài
Ấn Quang nói lên nói xuống rằng, “Chí Thành Chí Kính” là cái đạo nhiệm
mầu của người niệm Phật để vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc.
Trên thế giới này, lâu lâu ta cũng có nghe nói đến những người niệm
Phật “Nhất tâm bất loạn”, an nhiên tự tại ra đi. Nhưng mà, xin thưa
thật, hằng tỷ người, mới may mắn tìm ra được một người, hai người. Còn
những dạng mà cầu cho chứng đắc, định kỳ chứng đắc trong thời này sao mà
nhiều quá vậy? Và kết quả hình như hầu hết đã bị rớt đài, mà rớt
đài một cách oan uổng! Trong khi đó những người áp dụng phương pháp hộ
niệm, khuyên người niệm Phật, chí thành chí kính niệm câu A Di Đà Phật,
vững lòng tin vào đại nguyện của Đức A Di Đà, vững lòng tin vào sự tiếp
độ của A Di Đà Phật, tha thiết cầu vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc… Hơn
nữa, họ còn rất cẩn thận, kết lại từng nhóm nhỏ và dặn dò nhau trước
rằng, lúc tôi ra đi anh phải đến hộ niệm cho tôi, khi tôi bị bệnh nặng
anh phải đến hộ niệm cho tôi, đừng để tôi bị sơ xuất… Thành quả của sự
hộ niệm này đã cứu không biết bao nhiêu người, xin thưa thật với chư vị,
không biết bao nhiêu người nhờ cái công tác này mà đã ra đi với thân
tướng tốt đẹp bất khả tư nghì: Đỉnh đầu âm ấm, nét mặt tươi cười, da dẻ
tự nhiên hồng hào ra, cái môi của người chết sau mười mấy hai chục tiếng
đồng hồ lại đỏ lên, trái tai dài ra… Có những người đã phát ra hương
thơm, một hương thơm lạ lùng, một lần phát ra trải qua hàng 30 phút đồng
hồ. Những thoại tướng đã xuất hiện như vậy đó. Có những người khi xả bỏ
báo thân ra đi, đêm hôm đó hoa ở chung quanh nở rộ ra trắng xóa hết
trơn. Chư vị cứ nghĩ thử, trước khi họ ra đi họ niệm câu A Di Đà Phật,
có được chư vị đồng tu bao vây chung quanh khai thị cho họ, niệm câu A
Di Đà Phật cho họ, rồi họ quyết lòng nguyện vãng sanh. Tín-Nguyện-Hạnh
đầy đủ, họ đã ra đi với thoại tướng tốt như vậy, có những hiện tượng tốt
như vậy. Từ trước tới giờ, quý vị hãy đi tìm đi… Tìm đâu mà ra?
Chính vì vậy, hộ niệm cho người vãng sanh là một pháp tu rõ rệt, chớ
không phải chỉ là động tác sơ sài, như tới ngồi bên cạnh người bệnh rồi
niệm “A Di Đà Phật, A Di Đà Phật”… thì người ta vãng sanh đâu. Ví dụ,
một chứng minh cụ thể, là vừa mới đây, tại nước Úc, có những người đã
biết niệm Phật rồi, tới hộ niệm cho một người, họ cũng ngồi bên cạnh
người bệnh để niệm Phật hộ niệm. Vậy mà, người bệnh đó ra đi thì sao?
Kết quả như thế nào? Có được vãng sanh không? Không…
Tại sao như vậy? Tại vì họ không chịu nghiên cứu phương pháp hộ niệm.
Tại vì trong cuộc đời của họ chưa bao giờ tham gia một cuộc hộ niệm nào
cả. Họ cứ tưởng niệm Phật trước người bệnh là quá đơn giản… Thành ra,
khi gặp sự, họ đối trước người bệnh cứ mặc sức mà tung hoành, cứ mặc sức
mà niệm lung tung, họ không áp dụng đúng phương pháp hộ niệm, để đưa
đến kết quả, thay vì người đó có được cái cơ duyên vãng sanh về
Tây-Phương Cực-Lạc, mà họ phải ra đi với một cái tướng vô cùng xấu!
Cho nên cái đề tài của chúng ta, “HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU”, chúng tôi
sẽ cố gắng triển khai, và nhất là khi có những cuộc hộ niệm, xin chư vị
phải tự tham gia, tự ngồi đó để nhìn, rồi sau khoảng chừng mười cuộc hộ
niệm như vậy, tự nhiên chúng ta biết hết.
Biết gì? Biết ta phải thực hiện những điều gì cho chính ta khi ra đi.
Biết ta phải làm gì khi người thân chúng ta ra đi. Ta cần phải biết làm
sao mà cứu họ. Vì xin thưa, tử sanh vô thường! Cái thân này… nếu không
bệnh ung thư… thì cũng bệnh tiểu đường, không bệnh tiểu đường… thì cũng
ung thư gan, không ung thư gan… thì cũng ung thư phổi. Nhất định phải có
một ngày đi.
Nhưng với người niệm Phật, ngày đi đó là ngày họ liệng cái thân xác
rã rời này đi về Tây-Phương thành đạo. Còn nếu chúng ta không biết con
đường đi về Tây Phương thành đạo, cứ bám lấy những gì thường tục của thế
gian này, nhất định cái ngày xả bỏ báo thân đó chính là cái ngày đại
họa!… Đời đời kiếp kiếp về sau ai sẽ cứu được ta đây? Nguyện mong cho
chư vị khi mà nghe những lời nói này phải có chút ít giật mình. Phải
biết rằng, ngay cái đạo tràng này, chúng ta đang khai thác triệt để
phương pháp gọi là “PHÁP HỘ NIỆM” để cứu mình, để cứu người thân của
mình, cứu Cha Mẹ của mình đang trong cơn già yếu được vãng sanh về Tây
Phương Cực Lạc.
Cơ hội này hiếm lắm, xin chư vị nhất định phải cố gắng chỉnh đốn lại
pháp tu, chỉnh đốn lại kiến thức về hộ niệm để chuẩn bị, giúp chúng ta
đi về Tây Phương thành đạo Vô-Thượng.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
(còn tiếp)
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen