"Mong chư vị
phải xả cho được cái chấp này, thì tự nhiên khi chúng ta nằm xuống, trong
bất cứ cảnh ngộ nào hiện ra, chúng ta cũng cảm thấy thoải mái, vì thật sự
đường ta đi là đường về Tây Phương, chỗ ta về là chỗ cảnh giới của A-Di-Đà Phật,
chứ không phải là những gì của thế gian này. Như vậy tự nhiên thế gian tốt xấu
đối với ta cũng thành ra vô sự..."
(Tọa Đàm
13)
Nam Mô A-Di-Đà
Phật,
Trong chương
trình chúng ta nói về phương pháp hộ niệm, để nhắc nhở cho nhiều người thường
lầm lẫn rằng cứ để cho đến sau cùng mới kêu ban hộ niệm đến. Đây là một điều
sơ suất rất đáng kể! Vì hộ niệm thật sự không phải là một phương pháp
giúp đỡ cho người sắp chết được một chút ít gì vui vẻ, hay là an ủi gia
đình, mà thực sự là một cách tu căn bản, có đạo lý.
Mấy ngày
qua, chúng ta nói rất nhiều về chuyện này. Xin nhớ cho, cứ một lần nói
như thế này, thì chúng ta có thêm một ý niệm rõ ràng hơn là muốn vãng
sanh về Tây Phương Cực Lạc, người ra đi phải thực hiện đầy đủ: TÍN-NGUYỆN-HẠNH.
- TÍN
là tin tưởng pháp niệm Phật, không được chao đảo.
- NGUYỆN
là chính người bệnh phải phát cái nguyện vãng sanh Tây Phương một cách tha
thiết.
- HẠNH
là chính người bệnh phải cất lời niệm Nam mô A-Di-Đà Phật, chứ không phải
là người hộ niệm niệm câu A-Di-Đà Phật.
Đây
là điều hết sức quan trọng mà chúng ta phải nắm cho vững.
Ngày hôm
qua chúng ta có nhắc đến lời hồi hướng mỗi sáng: “Nguyện khi con lâm
chung không còn chướng ngại, biết trước ngày, giờ tâm hồn tỉnh táo”. Thì ý
nghĩa về "Không chướng ngại" chúng ta hổm nay đã nói rõ rồi.
Xin nhắc lại là sự chướng ngại chính yếu hầu hết từ trong tâm chúng
ta phát ra. Ở bên ngoài có chi phối vào cũng là do trong tâm
chúng ta mở ra. Hễ...
- Chúng ta mở ra
một NIỆM THAM thì con đường NGẠ QUỶ bên ngoài nhập vào.
- Chúng ta mở
ra NIỆM SÂN GIẬN, thì cảnh giới ĐỊA NGỤC ở ngoài nhập vào.
- Chúng ta mà SI
MÊ, không chịu buông xả cái nhà, cái cửa, thì cảnh giới SÚC SANH ở
ngoài nhập vào. Nó nhập vào dẫn ta đi theo con đường đó.
Suy cho
cùng lý ra... là tại vì chúng ta không chịu tu hành kỹ, không chịu nghiên cứu kỹ,
không chịu ly xả những thứ đó ra, nên sau cùng những chướng ngại đó
quay trở lại kéo chúng ta vào trong lục đạo luân hồi, mà nhiều khi còn lôi xuống
tam ác đạo nữa, dù rằng chúng ta đang niệm Phật. Đây là những chuyện mà chúng
ta thường xuyên nhắc nhở trong những ngày qua. Chính vì vậy, khi hiểu được
chỗ này, nhất định chúng ta phải cẩn thận. THÂN-KHẨU-Ý là điểm quan trọng nhất,
để thể hiện ra những cái tập khí mà mình không chịu buông xả. Mong chư vị ráng
tập, ngày ngày tập buông xả... Ngày ngày tập buông xả. Mỗi khi bước vào đạo
tràng này niệm Phật để quyết lòng về Tây Phương thì xin phải tập buông xả,
đừng nên sơ ý mà nó nhiễm... nó nhiễm... đến lúc mà chúng ta nằm xuống rồi
không còn cách nào có thể gỡ ra được!
Bây giờ
chúng ta tiến tới một chỗ nữa, gọi là: "Dự Tri Thời Chí".
Là dự biết trước thời điểm mình mãn báo thân này. Cũng xin nhắc qua
là khi mà quỳ trước bàn thờ Phật, đối trước bàn thờ Phật chúng ta nguyện như vầy,
có người cứ nghĩ rằng A-Di-Đà Phật sẽ cho ta biết thời gian ra
đi, nên ta cứ một lòng xin A-Di-Đà Phật ban cho. Nhưng thực ra,
đây là hiện tượng của những người gọi là nghiệp đã được phục rồi
và trí huệ người ta đã bắt đầu khởi ra. Được như vậy chính là do
công phu tu tập của người đó.
Cho nên muốn
biết được giờ phút chúng ta ra đi, không có gì khác hơn là xin phải cố
gắng tranh thủ thời gian tu hành. Khi chúng ta tu hành tốt, thì những hành
động sai trái càng ngày càng giảm, công đức của chúng ta càng ngày càng
tăng. Nghiệp của chúng ta giảm, cái phước chúng ta tăng, cộng với
lòng CHÍ THÀNH, CHÍ KÍNH, thì phước đó biến thành, gọi là "TÂM
LINH", tức là "PHƯỚC CHÍ TÂM LINH". Muốn được vậy, nói
cho rõ ra, hay nhất vẫn là thành tâm niệm Phật.
Người nào
thành tâm niệm Phật, thường thường họ cố gắng gói ghém cái tâm của họ
trong câu A-Di-Đà Phật. Đang ngủ cũng niệm Phật, trên giường niệm Phật, xuống
giường niệm Phật, ra ngoài đường niệm Phật. Người ta tranh thủ bước vào Niệm
Phật Đường để niệm Phật, họ rời xa những chuyện khác. Còn những người không
chân thành niệm Phật, thì thường thường còn ham thích những chuyện thế
gian: Thích đi ra ngoài, thích ngồi nói chuyện, thích tụ hai-ba người bàn chuyện.
Khi bàn chuyện như vậy thì chắc chắn, như chư Tổ đã nói, hễ tâm
mình không niệm Phật thì sẽ niệm lục đạo luân hồi, mà niệm lục đạo luân hồi
thì lục đạo luân hồi nó sẽ kéo mình, nó kéo, nó kéo mãi, nó kéo cho đến lúc
mình nằm xuống mà thôi!...
Cho nên muốn
biết được gọi là "Dự Tri Thời Chí", không có cái gì khác cả,
cũng trở lại vấn đề là phải thành tâm chuyên chí niệm câu
A-Di-Đà Phật và phải tập buông xả ra. Có người nói, chẳng lẽ bây
giờ bắt tôi tu... Tôi đến Niệm Phật Đường, thì tôi phải bỏ hết sao?
Thực ra
nhiều khi bắt chúng ta bỏ một chút chúng ta cũng không bỏ, đừng nói chi bỏ
hết! Tại vì cái tập khí nó đã thâm nhập vào tâm ta tới xương tủy rồi! Nếu
chúng ta mạnh dạn ráng cố gắng hết sức mà bỏ, nhiều khi bỏ cũng không được nữa,
đừng nói là người chưa tu mà còn đứng đó phân bua: "Tu như vậy tôi
lỗ quá!... Không cho tôi đi chơi tôi lỗ quá!... Không cho tôi ra ngoài tôi thiệt
thòi quá!"... Không đâu!
Cái "Tập
Khí", cái "Lục Đạo Luân Hồi", nó đã bắt chúng ta phải
trôi nổi trong những cảnh khổ hàng vô lượng kiếp qua. Một kiếp như vậy có hàng
vô lượng đời, một đời như vậy có hàng trăm năm, không phải dễ mà tính ra cái thời
gian dài vằng vặc như vậy mà mình đã chịu khổ trong lục đạo! Xin thưa, quý
vị nếu người nào được về Tây Phương rồi mới thấy rằng trong vô lượng kiếp
qua ta ở trong tam ác đạo dài hơn, nhiều hơn là ở trong tam thiện đạo.
Đừng có nghĩ là ta ở trong cảnh giới người này là đời trước, đời trước
nữa... ta cũng ngon lành. Không phải như vậy đâu!
Chúng ta
cũng thường hay nhắc nhở, khi một người chết, mình nhìn hiện tượng của họ
cho mình biết rằng là họ bị nạn như thế nào! Cho nên sống
cuộc đời này chúng ta phải nhớ, ráng mà tu. Nếu không tu... thôi chịu
thua! Vì cái lục đạo luân hồi nó bám sát vào chúng ta, nên thường thường
khi nằm xuống, không những không biết được ngày giờ ra đi, mà thường
thường còn bị mê man bất tỉnh. Sở dĩ bị mê man bất tỉnh chính
là nghiệp nặng quá, nó nặng đến nỗi mà chúng ta không ngờ được! Có
nhiều người tu hành thế này nhưng vẫn không nghĩ là cái nghiệp mình nặng
như vậy đâu! Chính vì quá khinh thường mà rất nhiều người đáng lẽ ra được vãng
sanh nhưng mà sau cùng không được vãng sanh. Mong chư vị hiểu được chỗ
này, ráng mà buông xả ra. Tại vì tất cả đều do cái tâm chúng ta hết mà.
Nếu chúng
ta cứ bám vào A-Di-Đà Phật, chúng ta cứ bám vào Tây Phương Cực Lạc, ngày ngày
đêm đêm, giờ giờ, phút phút niệm câu A-Di-Đà Phật, thì cái tâm chúng ta nhiếp
chặt vào câu A-Di-Đà Phật. Lấy cái "CHẤP" này làm
cái chấp chính, tự nhiên những cái chấp khác nó rời... rời... rời... rời
ra... rời ra. Sau cùng câu A-Di-Đà Phật sẽ nhập vào tâm chúng
ta. A-Di-Đà Phật chính là chơn tâm chúng ta, nó nhập vào tâm chúng
ta, làm cho tâm chúng ta "HIỀN" ra. Khi cái tâm hiền tức là trí
huệ phát sinh, tự nhiên “Dự Tri Thời Chí”, chứ không phải là A-Di-Đà Phật.
Chắc chắn A-Di-Đà Phật có gia trì, nhưng điều quan trọng là ta phải thực hiện
trước Ngài mới gia trì được, chứ ta không thực hiện thì Ngài
không gia trì được.
Tôi xin kể
một câu chuyện, có một vị hạch hỏi như thế này:
- Tôi thấy
những người hộ niệm đó, sao người ta ưa vỗ tay quá à? Trong Kinh tôi
không thấy nói về vỗ tay, thì tại sao người ta vỗ tay vậy?... Vỗ tay như vậy
tôi thấy không có trang nghiêm!
Vị đó hạch
hỏi hai ba lần. Lần đầu tiên tôi trả lời rằng, đây là một lời cảnh
cáo rất tốt, khi chư vị đi hộ niệm đừng nên giỡn đùa quá
đáng, nó không được trang nghiêm!
Lần thứ
hai, vị đó lại nói, như vậy chuyện này không đúng pháp! Tôi
trả lời, thực ra là vì khi thấy người đó vãng sanh, người hộ niệm mừng
quá. Vì nỗi mừng quá lớn nên người ta vỗ tay, và thực
ra cũng có lúc đi hộ niệm, khuyên một bà cụ đó hay bà bác đó niệm
Phật, thì bà Cụ liền phát tâm niệm Phật, phát nguyện vãng sanh. Thấy vui
quá nên người ta vỗ tay để khen ngợi, để củng cố, để yểm trợ
tinh thần người bệnh...
Đến lần
thứ ba, chị đó nói, nhưng trong Kinh Phật đâu có nói như vậy? Đến
lúc này tôi mới thành tâm khuyên chị. Tôi nói... Thôi! Nếu bây giờ mọi người
quyết chấp cái đó, nhưng riêng chị thì đừng có chấp làm chi. Nếu mà
chị chấp cái đó thì sau cùng chị dễ bị vướng cái nạn đó. Thế gian người ta thường
hay nói: “Hễ ghét cái nào, trời trao cái đó!”... Trong Phật Pháp cũng giống
như vậy. Chúng ta chấp vào cái gì thì sau cùng chúng ta bị dính vào cái đó. Lạ
lắm!
Tôi ví dụ,
như khi chị muốn vãng sanh thì chị có cần hộ niệm không? Cần! Cần hộ niệm.
Khi ban hộ niệm tới, họ khuyên: "Chị ơi! Chị niệm Phật đi nhé". Chị
liền chắp tay niệm Phật. Người hộ niệm thấy vậy họ vỗ tay, họ khen chị.
Trong khi người ta vỗ tay để khen chị với mục đích là để cho chị thấy phấn
khởi lên mà niệm Phật. Đúng ra chị nên sung sướng, nhưng vì chấp mà
chị lại nổi giận! Chị nổi giận lên thì công đức của chị mất, còn người hộ niệm
thì cảm thấy buồn! Rồi đến lúc chị gần ra đi, người ta nhắc, "Chị ơi!
Phát nguyện vãng sanh đi". Chị phát nguyện, "Nam Mô A-Di-Đà Phật cho
con được về Tây Phương". Người ta lại mừng quá, lại vỗ tay một lần nữa!... Chị
lại nổi giận một lần nữa! Trước phút lâm chung mà chị nổi giận, tức là
chị bị vướng nạn! Xin hỏi, có phải là người hộ niệm đưa chị xuống chỗ đọa
lạc không?... Không!... Tự chị... Tại vì chị chấp vào chỗ này! Cho nên tôi
khuyên chị, thôi bây giờ mình muốn về Tây Phương thì tất cả những cái gì của thế
gian này xin đừng có chấp, vì chị chấp cái nào thì trời trao cho chị cái
đó! Mà thực ra, không phải là trời trao, mà chính cái TẬP KHÍ của chị nó
trao cho chị đó. Vậy thì xin chị đừng nên chấp. Phải sợ cái chấp của
chúng ta!
Mong chư vị
phải xả cho được cái chấp này, thì tự nhiên khi chúng ta nằm xuống, trong
bất cứ cảnh ngộ nào hiện ra, chúng ta cũng cảm thấy thoải mái, vì thật sự
đường ta đi là đường về Tây Phương, chỗ ta về là chỗ cảnh giới của A-Di-Đà Phật,
chứ không phải là những gì của thế gian này. Như vậy tự nhiên thế gian tốt xấu
đối với ta cũng thành ra vô sự.
Nam Mô
A-Di-Đà Phật.
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen