"Có nhiều đêm con trở trăn không ngủ
Mơ được về nhà thăm lại Mẹ kính yêu
Mẹ gặp con cũng chẳng nói được nhiều
Con chỉ gục đầu khóc ướt đầm vai Mẹ..."
Thơ Việt Hà
(Tặng một người thân)
Con đi giữa chiều đông giá lạnh
Mẹ ngồi buồn vo gạo dưới cầu ao
Vội lên xe chẳng kịp nói câu nào
Con vội vẫy tay chào: Con đi Mẹ ạ!
Mẹ ngẩng lên tay run run rá gạo
Mắt lệ nhòe: Ừ! Đi khoẻ nhé con!
Trong va li chai dầu gió Trường Sơn
Con nhớ mang phòng trời giông, tuyết lạnh
Bánh xe lăn mà lòng con trĩu nặng
Bóng Mẹ mờ dần run rẩy dưới hàng hiên
Trên tầng không con nhướng mắt thu dần
Hình của Mẹ - hình quê hương yêu dấu
Năm rồi năm, hạ, thu rồi đông tới
Cô lạnh xứ người con càng nhớ quê hương
Thương công Cha vất vả dặm trường
Thương nghĩa Mẹ sớm khuya lặn lội
Có nhiều đêm con trở trăn không ngủ
Mơ được về nhà thăm lại Mẹ kính yêu
Mẹ gặp con cũng chẳng nói được nhiều
Con chỉ gục đầu khóc ướt đầm vai Mẹ
Mẹ luồn bàn tay gầy nhăn nheo chai sẹo
Dưới mái tóc dầy, Mẹ nhỏ nhẹ mắng yêu:
Xa mẹ bao năm sao vẫn chẳng khác nhiều
Chồng con chưa mà còn làm nũng Mẹ!
Con ngước lên định vui buồn chia sẻ
Bao chất dồn những năm tháng xa xăm
Nào ngờ đâu bên khung cửa con nằm
Tuyết trắng rơi xóa tan hình bóng Mẹ
Tim quặn đau ruột con như cào xé
Khi nhận tin nhà Mẹ khuất núi từ lâu
Bao chuyện vui nay bỗng hóa thành sầu
Chỉ phút giây thôi bỗng dưng con mất Mẹ
Đêm lại đêm rồi lại đêm buồn tẻ
Con ôm hình khóc nhớ Mẹ kính yêu
Xa bao năm con tâm nguyện một điều:
Được trở về trong vòng tay của Mẹ
Nhưng hôm nay con như vì sao lẻ
Biết đến bao giờ gặp lại Mẹ... Mẹ ơi!
Việt Hà 1997
Mơ được về nhà thăm lại Mẹ kính yêu
Mẹ gặp con cũng chẳng nói được nhiều
Con chỉ gục đầu khóc ướt đầm vai Mẹ..."
Thơ Việt Hà
(Tặng một người thân)
Con đi giữa chiều đông giá lạnh
Mẹ ngồi buồn vo gạo dưới cầu ao
Vội lên xe chẳng kịp nói câu nào
Con vội vẫy tay chào: Con đi Mẹ ạ!
Mẹ ngẩng lên tay run run rá gạo
Mắt lệ nhòe: Ừ! Đi khoẻ nhé con!
Trong va li chai dầu gió Trường Sơn
Con nhớ mang phòng trời giông, tuyết lạnh
Bánh xe lăn mà lòng con trĩu nặng
Bóng Mẹ mờ dần run rẩy dưới hàng hiên
Trên tầng không con nhướng mắt thu dần
Hình của Mẹ - hình quê hương yêu dấu
Năm rồi năm, hạ, thu rồi đông tới
Cô lạnh xứ người con càng nhớ quê hương
Thương công Cha vất vả dặm trường
Thương nghĩa Mẹ sớm khuya lặn lội
Có nhiều đêm con trở trăn không ngủ
Mơ được về nhà thăm lại Mẹ kính yêu
Mẹ gặp con cũng chẳng nói được nhiều
Con chỉ gục đầu khóc ướt đầm vai Mẹ
Mẹ luồn bàn tay gầy nhăn nheo chai sẹo
Dưới mái tóc dầy, Mẹ nhỏ nhẹ mắng yêu:
Xa mẹ bao năm sao vẫn chẳng khác nhiều
Chồng con chưa mà còn làm nũng Mẹ!
Con ngước lên định vui buồn chia sẻ
Bao chất dồn những năm tháng xa xăm
Nào ngờ đâu bên khung cửa con nằm
Tuyết trắng rơi xóa tan hình bóng Mẹ
Tim quặn đau ruột con như cào xé
Khi nhận tin nhà Mẹ khuất núi từ lâu
Bao chuyện vui nay bỗng hóa thành sầu
Chỉ phút giây thôi bỗng dưng con mất Mẹ
Đêm lại đêm rồi lại đêm buồn tẻ
Con ôm hình khóc nhớ Mẹ kính yêu
Xa bao năm con tâm nguyện một điều:
Được trở về trong vòng tay của Mẹ
Nhưng hôm nay con như vì sao lẻ
Biết đến bao giờ gặp lại Mẹ... Mẹ ơi!
Việt Hà 1997
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen