"Thời
nay người chết thì cứ chết, nhưng người sống phải "hoành
tráng", vả lại người đến viếng mà không có cỗ bàn linh đình
là không ổn. Thời của con gà còn tức nhau tiếng gáy là vậy..."
Vậy là một người ruột thịt trong họ lại vĩnh viễn ra
đi... Đành rằng chuyện sinh, lão, bệnh, tử là không thể tránh
khỏi cho một kiếp con người, nhưng khi được người thân báo tin,
trong lòng ta sao vẫn thấy nhói đau... Nhưng đau và buồn hơn cả
là đám tang của người vừa mất đã trở thành một đám cỗ linh
đình cho những người còn sống.
- Bây giờ nó thế. Sống
cũng ăn nhậu mà chết nhiều khi còn có cơ hội để ăn nhậu to
hơn. Người nhà tôi buồn bã nói.
Tôi bảo:
- Vậy là người
chết còn chưa kịp thanh toán món nợ trần, rồi trong lúc còn
vương vất chưa biết nhận "visa" đi về phương nào thì những người
còn sống đã lại đã vô tư chất lên vai người vừa nằm xuống cả
bao oan trái bằng những mâm cỗ thịnh soạn, trên đó là biết bao
sinh linh vô tội phải nằm xuống theo...
Ảnh chỉ mang tính minh họa (Nguồn: NET)
Người nhà tôi cười buồn:
-
Nó là một hủ tục mất rồi. Người hiểu biết về tâm linh, về
nhân quả thì sẽ không làm như vậy. Nhưng một hủ tục được di
truyền từ bao đời nay, giờ mình muốn gỡ bỏ cũng không được.
Nhiều khi góp ý, mình còn bị liệt vào dạng con cháu bất
hiếu. Đời người nó khốn khổ là thế. Nhưng đời người Việt nó
còn khốn khổ gấp trăm ngàn lần. Lúc còn sống sờ sờ trước
mặt thì con, cháu coi mình như đồ phế thải, vậy nhưng lúc mình
ngấp nghé cửa quan tài thì đứa nào đứa nấy đua nhau vác về
đủ thế sơn hào, hải vị để nhồi nhét, tẩm bổ cho một kẻ đã
không còn sinh lực.
Nghĩa tử là nghĩa tận nó vậy chăng?
Thời nay người chết thì cứ chết, nhưng người sống phải "hoành tráng", vả lại người đến viếng mà không có cỗ bàn linh đình là không ổn?!
Thời của con gà còn tức nhau tiếng gáy là vậy...
Nghĩa tử là nghĩa tận nó vậy chăng?
Thời nay người chết thì cứ chết, nhưng người sống phải "hoành tráng", vả lại người đến viếng mà không có cỗ bàn linh đình là không ổn?!
Thời của con gà còn tức nhau tiếng gáy là vậy...
Mấy chục năm xa quê, những người thân xung quanh tôi cứ ngày một vơi dần...
Việt Hà
0 Kommentare:
Kommentar veröffentlichen