Donnerstag, 27. März 2014

HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU - Phần 17


Trở lại vấn đề hộ niệm, mình đang nói tới chuyện cầu nguyện khi ngày lâm chung của mình được thấy A-Di-Đà Phật cùng chư vị Đại-Hải-Chúng đến đón về Tây Phương. Cái mục này rất là lớn, Diệu Âm sẽ ráng cố gắng khai thác cho thật triệt để. Cũng nhắc lại, một mục đích duy nhất, lời nguyện đó chính là xác định cho mình khi ra đi..."





Cư Sĩ Diệu Âm (Canada)

(Tọa Đàm 17)

Nam Mô A-Di-Đà Phật

HỘ NIỆM LÀ MỘT PHÁP TU. Cho nên chúng ta hằng ngày cộng tu với nhau, chứ không phải hộ niệm là chờ cho đến lúc cuối cùng, rồi kêu người ta tới hộ niệm, niệm Phật là được vãng sanh. Không dễ như vậy đâu! Mỗi ngày chúng ta nói một chút, để mong cho niềm tin vững vàng rằng trong một đời này chúng ta vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc là thật sự đang ở trước mũi bàn chân của chúng ta. Tại vì hằng ngày chúng ta đều có niệm Phật, sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều, tối tối đều có niệm Phật và nhất là mỗi đêm chúng ta đều kết hợp với nhau niệm câu A-Di-Đà Phật.

Vừa rồi tôi có nghe một tin ở bên Đức, là người ta mới thực hiện xong được ba ngày "Tinh Tấn Niệm Phật" giống y hệt như cách tinh tấn của chúng ta. Và vừa được ba ngày rồi, thì niềm phấn khởi họ cao quá, nên họ lại chuẩn bị hình như là vài tháng nữa đây sẽ niệm Phật liên tục trong bảy ngày, và số người đăng ký cũng đã đầy đủ rồi, dư rồi. Nghe như vậy thật là rất phấn khởi. Cho nên xin chư vị cố gắng ráng tu hành tinh tấn hơn nữa. 

Hôm nay cũng có nhiều người hỏi chúng tôi là... phải tăng thời gian, tăng ngày tinh tấn niệm Phật hàng tháng lên. Thì thật ra tại vì trong những thời gian này bận quá, nên tháng mười này mình tổ chức không được. Vậy có thể tháng mười một mình sẽ tăng thời gian tinh tấn lên thành hai ngày. Thay vì đầu tháng một ngày, hãy thêm nửa tháng một ngày nữa. Như vậy chúng ta có được hai ngày tinh tấn, để mình nương vào lực của đại chúng giúp cho công phu của mình tăng lên, và nhờ thế đường đi của mình vững vàng hơn.

Thế giới này càng ngày càng động loạn, bão lụt, động đất, tai nạn quá nhiều và tương lai có thể còn nhiều hơn nữa! Xin chư vị cố gắng phát tâm dũng mãnh tinh tấn hơn nữa, để cho trong cơn ách nạn này mình có thể về được Tây Phương Cực Lạc. Chớ đừng nên... trong cơn ách nạn, mình bị lọt lại trong cảnh khổ đau. Xin thưa thật, thật sự nghĩ tới rất là sợ!...

Trở lại vấn đề hộ niệm, mình đang nói tới chuyện cầu nguyện khi ngày lâm chung của mình được thấy A-Di-Đà Phật cùng chư vị Đại-Hải-Chúng đến đón về Tây Phương. Cái mục này rất là lớn, Diệu Âm sẽ ráng cố gắng khai thác cho thật triệt để. Cũng nhắc lại, một mục đích duy nhất, lời nguyện đó chính là xác định cho mình khi ra đi:

Nhất định đừng có tham luyến vào cái gì khác. 
Nhất định đừng hiếu kỳ cái gì khác. 
Nhất định không có theo một Vị nào khác. 
Chúng ta chỉ theo A-Di-Đà Phật...  
Nhất định phải theo Ngài để về cho tới Tây Phương Cực Lạc, ngự trên đài sen mà đi.

Vì có nhiều người trong khi tu không nghiên cứu kỹ, nên mới có những cái tâm... gọi là "Tâm Cầu Cảm Ứng" quá mạnh! Vì thế, dễ sinh ra những cái... gọi là "VỌNG"! Cái vọng niệm, cái vọng cảnh, nó ứng ra mà nhiều khi mình không hay! Thì xin thưa rằng, tâm Phật thì rất là tịch tịnh, các Ngài không có thể nào chiều theo vọng niệm của bất cứ một ai hết. Chỉ có những người nào có lòng gọi là "CẢM CẦU" chân thành, chí thiết, nhờ như vậy mà được các Ngài ỨNG. Cho nên trong cái gọi là CẢM ỨNG có hai phần: Chữ "CẢM" là do người tu hành chúng ta làm, còn "ỨNG" là do đức A-Di-Đà Phật ứng. 

Xin nói cho rõ ràng hơn chuyện này, "CẢM" không phải là chúng ta quỳ trước bàn Phật, lạy Phật cầu:

Nam Mô A Di Đà Phật cho con được vãng sanh.
Nam Mô A Di Đà Phật cho con được thấy (Phật)... 
Nam Mô A Di Đà Phật cho con được tiêu tai giải nạn... 

Không phải mình nguyện như vậy mà được, mà chính là nhắc nhở cho mình vấn đề... "CẢM" như thế nào cho đúng? Tức là những cái gì của thế gian xin cố gắng bỏ, cố gắng ăn ở hiền lành, cố gắng thành tâm niệm Phật, tha thiết niệm Phật, Tín-Nguyện-Hạnh đầy đủ. Tức là mỗi ngày chúng ta phải tin tưởng vững hơn, mỗi ngày chúng ta phải tha thiết nguyện vãng sanh nhiều hơn, và tha thiết như vậy thì buông xả cái thế gian xuống, và cố gắng tranh thủ từng giờ, từng phút để niệm câu A-Di-Đà Phật. Nếu Tín-Nguyện-Hạnh này đầy đủ thì người đó có "CẢM" đầy đủ. Tức là sự tu hành chúng ta đầy đủ, thì A-Di-Đà Phật sẽ nương vào đó mà "ỨNG" ra để giúp cho chúng ta được an nhiên tự tại vãng sanh. Chớ không phải cầu cảm ứng là cứ ngày nào cũng cầu: "Cho con được cái này, cho con được cái nọ, cho con được an khang, cho con được thanh tịnh, cho con được hết bệnh, cho con được thấy Phật"... Nhất là trong thời này những hiện tượng cầu thấy Phật đã xảy ra rất nhiều!...

Hôm nay xin kể ra một câu chuyện có thật của một ban hộ niệm, từ khi Diệu Âm nhận được một cái băng mà người ta gọi là băng vãng sanh. Nhận mà Diệu Âm không phát hành, và có viết thư tới ban hộ niệm cảnh cáo rất là cứng rắn. Vấn đề chính là ban hộ niệm đó đã khai thác, có lẽ khá triệt để về chuyện thấy Phật! Khi người đó bệnh xuống, thì những người hộ niệm cứ tới hỏi:
  - Chị thấy Phật chưa?
  - Chị thấy Phật rồi phải không?
  - Thấy Phật rồi thì nói cho chúng tôi nghe đi. 
  - Chị đang cố gắng nói để cho chúng tôi mừng đó phải không?
  - Hôm qua chị thấy Phật phải không? Hồi sáng chị cũng thấy Phật...
Khi nhìn vào cuộn phim... luôn luôn họ nhắc nhở:
  - Chị thấy Phật rồi phải không? Tôi biết chắc chắn chị thấy Phật rồi!... 

Người bệnh thì chưa nói điều gì, mà người hộ niệm đã khai trước. Không biết họ khai làm sao, khai riết làm cho bà đó... thấy luôn! Bà nói:
  - ...Ừ Ừ!... Tôi thấy... Tôi thấy Phật tới đụng đụng cái mùng... cứ bay phất phới phất phới như vậy nè(!)... 

Rồi họ lại hỏi: 
  - Phật ra làm sao? Có giống giống như vầy không? Có phải đỏ đỏ như vậy không?... (Họ chỉ lên cái tượng Phật màu đỏ đỏ vàng vàng).

   - À! À!... Trông giống giống như vậy đó(?!)

Rồi bà đó định được ngày ra đi, và các vị hộ niệm đó cũng tung hô lên luôn...

Đến ngày đó, họ làm rùm beng lên hết! Rốt cuộc bà đó không đi! Nhưng mấy ngày sau thì đi. Và, họ tung chuyện đó ra! Khi Diệu Âm xem cái "Đĩa Vãng Sanh" đó, thì có viết thư trả lời. Đầu tiên là chúc mừng chư vị đó đã hộ niệm cho người này ra đi với thoại tướng có lẽ cũng tốt đấy(?). Nhưng cũng thẳng thắn nói với họ rằng, sau này khi hộ niệm cho người khác, quý vị không được gợi ý này cho người bệnh. Tại vì nếu mình gợi cái ý này cho người bệnh, xin thưa thật, mình gợi ý cho người khỏe, nhiều khi người ta cũng tham chấp như thường, vọng tâm của người ta cũng nổi lên như thường, chứ đừng nói chi là gợi cho người bệnh. Lúc đó người bệnh mê mê sảng sảng, nhiều khi người ta thấy những chuyện bậy bạ, rồi người ta cứ ứng lên!...

Tôi xin nói với quý vị, có nhiều khi chính mình đây, bây giờ muốn thấy A-Di-Đà Phật? Muốn thấy A-Di-Đà Phật thì cứ nghĩ đến đi... Nhắm mắt lại đi, tưởng đến, coi chừng năm phút sau nhiều khi mình thấy rồi đó. Biết tại sao không? Tại vì vọng tâm của mình nó ứng hiện ra. Dễ sợ không? Cho nên tất cả đều do cái thức nó biến hiện ra!... Nó tạo ra như vậy!

Rồi tôi nói tiếp, trong cuộc hộ niệm này, khi quý vị có nghe được người bệnh nói: "À! tôi đã thấy A-Di-Đà Phật rồi...". Nếu quý vị cẩn thận, chính chắn thì hãy nói rằng: "Bác ơi! Nếu Bác thấy được A-Di-Đà Phật hiện ra như vậy tức là Bác có công phu tu tốt đó. Bác có thành tâm đó, Bác có chí thiết đó. A-Di-Đà Phật ứng hiện cho Bác như vậy thì Bác phải tin tưởng hơn nữa nghe. Bác buông xả hơn nữa, Bác phải nhiếp tâm lại tiếp tục niệm Phật để cho được viên mãn vãng sanh. Chớ hiện tại bây giờ Bác còn bệnh, Bác còn nằm thở phèo phèo đây, ăn cháo không vô. Bác đừng có sơ ý nghen. Bác đừng khởi cái tâm tự mãn lên nghen. Chỉ cần khởi một cái tâm ỷ lại như vậy là có thể trở ngại!...".

Nếu quý vị dặn người bệnh như vậy và không được tung cái tin tức này ra. Hãy nên ghi vào sổ: "Vào ngày đó tháng đó bà này đã thấy như vậy"... rồi im lặng như tờ. Để chi? Để tin này không tung ra ngoài. Không tung ra ngoài thì những người chung quanh tới niệm Phật với cái tâm hoàn toàn thanh tịnh, mọi người đều quyết lòng nhiếp tâm cầu A-Di-Đà Phật tiếp độ người đó. Được như vậy thì bà đó sẽ hưởng được nhiều điều lợi lạc. Nếu mà tung cái tin này ra, thì người bệnh có thể vọng tưởng, người hộ niệm cũng có thể vọng tưởng, những người chung quanh vì hiếu kỳ mà nhào tới để vọng tưởng! Vọng Tưởng cộng thêm Vọng Tưởng thì làm sao có thể không động đến các "Vị" khác(!)... Chính vì vậy, tôi viết một lần hai lá thư, sau đó ba lá thư một lúc... Tôi nói, nhất định sau này quý vị đừng làm chuyện này nữa.

Khi gặp trường hợp tương tự, lúc nào cũng phải dặn người bệnh: "Anh không được nói với ai nữa nghe. Anh cho tôi biết thì đủ rồi nghe. Hãy quyết tâm, nhiếp tâm lại niệm Phật để cho được thành tựu viên mãn".

Sau khi đã thành tựu viên mãn rồi, chúng ta sẽ tuyên dương chuyện này ra, điều này là điều đúng. Chớ người ta chưa ra đi mà đã tung lung tung ra, coi chừng... có thể đưa đến... như ngài Ấn Quang Đại Sư nói, chuyện này nó có thể phá tiêu Phật Pháp luôn chớ không phải giỡn! Dễ sợ lắm!

Chính vì vậy mà mình cầu A-Di-Đà Phật phóng quang tiếp độ mình, nhưng cái lòng của mình phải chân thành, phải thanh tịnh trước. Hòa Thượng Tịnh Không nói, khi tu hành mà quý vị thấy một cái gì, quý vị tung ra, khoe ra... thì "Định lực của chư vị hoàn toàn đã tiêu hết rồi!". Cho nên, phải nhắc lại những lời các vị đại sư nói cho chúng ta nghe, để chúng ta hiểu rằng, nếu tu hành mà tâm chúng ta thành, ban đêm chúng ta nằm mộng, hay là thấy những hiện tượng gì lạ lạ, chúng ta phải hoàn toàn giữ bình tĩnh. Vì dù cho đã thấy được A-Di-Đà Phật đi nữa, mình không biết là đúng hay sai, nhưng thực tế mình vẫn còn mặc áo tràng ngồi trong thế giới Ta-Bà để niệm Phật... thì chúng ta buổi sáng mà không ăn, buổi trưa đói chịu không nổi! Hễ buổi trưa mà ăn không được, thì buổi chiều phải đi bác sĩ rồi! Nghĩa là chúng ta còn mang cái thân nghiệp báo này, thì cái thân nghiệp này nó vẫn còn trách, còn móc, còn quậy, còn phá... chúng ta cho đến khi chúng ta nằm xuống... chứ chưa chắc gì ta được an nhiên tự tại đâu!

Vì thế, xin thưa rằng, một người thấy những hiện tượng đó mà điềm lặng như tờ, đó mới chính là người đã vào được chỗ "Định" chút chút. Chứ nếu thấy một chút xíu gì thì tung ra, mà hô hoán ra, mà khoe rùm lên... thì ngài Tịnh Không nói rằng, "Định lực của chư vị đã mất hết trơn rồi!". Không có định, thì làm sao phát huệ được? Không có phát được huệ, thì làm sao chân tâm tự tánh hiển lộ ra? Chân tâm tự tánh không hiển lộ, thì làm sao có thể "ỨNG" được với chư Phật. Chính vì vậy mà xin nhắc lại một lần nữa, là chúng ta phải thành tâm, chí thành, chí thiết niệm Phật... Nhất định dù có được một Cảm Ứng nào xảy ra, dù có đẹp đi nữa thì chúng ta vẫn phải giữ bình tĩnh. Nhiều lắm là tìm một vị Đại Sư, một Vị nào uy tín để mình thố lộ: "Dạ! Con thấy như vậy, như vậy... xin Thầy chỉ dẫn cho con. Xin Ngài, xin Hòa thượng chỉ dẫn cho con"...

Các Ngài sẽ nói: “Phải tịnh tâm niệm Phật nghe con, đừng thấy vậy mà khoe khoang ra ngoài nghen con”.

Lúc nào các Ngài cũng nói như vậy. Mục đích của các Ngài là giúp cho mình giữ cái tâm thanh tịnh để cho mình sẽ được hưởng nhiều điều lợi lạc. Nếu làm cho mình hồ hởi lên thì mình sẽ bị trở ngại.

Mong cho tất cả vững vàng, để con đường mình đi về Tây Phương khỏi bị chướng ngại.

Nam Mô A-Di-Đà Phật.

(còn tiếp)

New Comments