Freitag, 14. Dezember 2012

Tịnh Tâm Khi Hành Thiền - Phần I


"Có lẽ tập món này phải lên chùa, và có các Thầy bên cạnh, hoặc vào sâu trong rừng mới tập được, chứ tập ở nhà, vợ con khi thì băm băm, chặt chặt, khi thì bát đũa xủng xỏeng, khi thì tụi nó mở nhạc anh anh, em em nghe nẫu hết cả ruột. Đã vậy xe cộ ngoài đường lại phóng vù vù, lắm lúc ngồi thiền mà tưởng như tụi nó đang khạc đạn vào đầu..."

 Phần I

Huệ Tâm

Khi nói tới Thiền không ít người liên tưởng ngay tới hình ảnh những vị đại sư râu tóc bạc phơ của chùa Thiếu Lâm hay phái Võ Đang… hai mắt nhắm nghiền, thân ngay như tượng đá, tọa trên những mỏm núi cao chót vót hay trong những hang cùng cốc tận… và để rồi hễ có biến, các vị ấy trong tư thế bất động vẫn có thể phát ra những chưởng lực vô kỳ biến… ở một góc độ nào đó trong phim ảnh, các vị chân sư đó đã khắc họa được một phần nào ý nghĩa của việc tu Thiền. Nhưng ta hãy tạm rời thế giới phim ảnh để trở về thế giới hiện thực – Thiền trong cuộc sống của chính chúng ta.
Trước khi đi vào cụ thể, tôi xin nêu 3 trường hợp điển hình như một phép đối chiếu và so sánh.

Trường hợp một

Cách đây ít năm tôi có đến thăm gia đình một người quen, lại đến đúng vào lúc anh đang ngồi hành thiền. Thấy tôi tới, vợ anh nhanh nhảu bảo: Chú ngồi chơi, đợi ông ấy một lát. Rồi chị nói nhỏ - ông ấy đang Thiền nên không ra ngay được. Tôi ngồi trò chuyện cùng vợ người quen một hồi thì chồng chị trở ra. Nhìn sắc mặt của anh không giống người vừa bước ra từ trạng thái thiền định.
Thấy lạ nên tôi đùa, hỏi: Nhìn bác không giống mấy đại sư Thiếu Lâm tí nào. Người quen của tôi cười nhăn nhó: được 1% của các vị đó là thì anh mãn nguyện rồi, đằng này ngày nào cũng tọa, nhiều lúc cố gắng tới cả một hai tiếng, thổi phi phao tới chóng hết cả mặt mà chẳng thấy thay đổi gì trong người. Lắm hôm còn sa sẩm hết cả mặt mày, chân tay hệt như bại liệt…




 

 Ảnh chỉ mang tính minh hoạ (Nguồn: www.google.de)

Chị vợ anh cũng than phiền. Chú xem, chẳng biết nghe ai khuyên, ông ấy lên tận chùa, tham gia học thiền cả mấy tháng trời, rồi vác thêm cả một đống sách về nhà tự luyện. Chị chẳng hiểu Thiền có giúp ích gì cho ông ấy không, chứ mỗi lần ông ấy ngồi Thiền trong phòng là vợ con đuổi hết ra ngòai, mọi sinh họat trong nhà bị ngưng trệ. Ho một tiếng cũng bị ông ấy quát. Nghe tiếng ruồi bay ông ấy cũng giục đóng kín cửa lại. Mình ông ý một cõi, ngồi phồng mang, trợn mép rồi hít vào thở ra phù phù như rắn hổ mang. Lắm lúc chị tò mò hỏi liền bị ông ấy trợn trừng mắt quát: Không hiểu gì về thiền thì đừng lắm chuyện. Nói rồi lại ngồi phập phù như kéo bễ. Nhìn thấy ông ý Thiền mà chị cũng phát hãi. Người ta Thiền xong thì mặt mũi tươi tỉnh, sáng láng, tính khí cũng điềm đạm hẳn lên, đằng này ông ấy càng thiền lại càng bẳn như mắm tôm, đã vậy hôm nào thiền xong y như rằng hôm đó như vừa đi đánh trận về.

Bị vợ bóc mẽ nên bữa ấy người quen tôi chỉ ngồi cười trừ. Rồi anh dặng hắng, bảo vợ đi làm đồ nhậu để tiếp khách. Chờ vợ anh vào bếp tôi mới lựa lời hỏi chuyện tu thiền của anh. Anh kể khoảng gần chục năm đổ lại đây anh hay bị mất ngủ, đau đầu, chóng mặt, những chuyện quá khứ thường hay luẩn quẩn trong đầu… Nghe mấy người bạn thân khuyên nên học Thiền để điều tâm, vậy là anh cũng theo họ lọ mọ lên tận chùa, xin các thầy cho học thiền. 
Tôi hỏi: Anh học bao lâu rồi?
Anh trả lời vẻ mĩ mãn: Cả hai năm trời rồi đấy.
Tôi lại hỏi: Thầy hướng dẫn anh khi ngồi thiền thế nào?
Người quen của tôi đáp ngay: Kiết già.
Tôi hỏi: Thế kiết già xong thì làm gì?
Người quen tôi đáp: Thở ra ba lần để quên hết mọi chuyện, kế đó là luyện thở.
Tôi tò mò bảo: Anh thở thử cho em xem có được không?
Người quen nhìn tôi hòai nghi: Chuyện gì? Chú cũng muốn học thiền à? Nói rồi anh nhăn nhó co chân, ngồi kiết già, hai mắt nhắm nhắm, chớp chớp và hít vào, thở ra phù phù, hệt như vợ anh phàn nàn. Một hồi tôi thấy sắc mặt anh đỏ phừng, nên bảo anh ngưng thở để hỏi chuyện.
Tôi trêu anh: Vậy là bác đang vận khí công chứ đâu phải ngồi thiền?
Người quen tôi mở chòang mắt khẽ gắt: Bậy nào. Đấy là anh đang điều khí.
Tôi hỏi: Anh thấy trong người thế nào?
Người quen: Chẳng thấy mẹ gì cả. Người thì căng lên như dây đàn, tim đập lọan xạ, mặt mũi sa sẩm nhiều khi như bị trúng gió. Đấy là ngồi 10-15 phút, chứ nếu cố ngồi lâu khỏang 30-60 phút là mồ hôi vã như tắm, người ngợm hầm hập như lên cơn sốt. Lắm hôm hỏang quá, muốn bỏ giữa chừng buổi tập, nhưng vừa đứng lên là đổ ụych xuống nền nhà. Vợ con chạy vào hỏi làm sao, thì ra ngồi lâu, chân bị tê bại, lại chồm ngay dậy vậy là đổ cây chuối. Hay là mình tập ngược hả chú?
Tôi hỏi: Những người tập cùng với anh kết quả thế nào?
Người quen: Tụi nó bỏ hết rồi. Mới đầu cũng sắm sửa đủ bộ "nhạc cụ" để ngồi thiền, rồi cũng đuổi hết vợ chồng con cái đi nơi khác, tivi, đài đóm, nấu nướng cũng cấm tiệt cả. Khí thế lắm, nhưng tập được dăm bữa, nửa tháng, thằng nào cũng kêu chóng mặt nhức đầu, rồi đổ cho bị tàu hỏa nhập ma, chân tay như bị phù nề, tập xong ngồi nắn vuốt cả tiếng mới chịu hồi, nên tụi nó bỏ hết. Riêng anh vẫn cố luyện, khổ luyện thành tài mà, biết đâu có kỳ tích. Nhưng bây giờ anh thấy hơi hòai nghi. Có lẽ tập món này phải lên chùa, và có các Thầy bên cạnh, hoặc vào sâu trong rừng mới tập được, chứ tập ở nhà, vợ con khi thì băm băm, chặt chặt, khi thì bát đũa xủng xỏeng, khi thì tụi nó mở nhạc anh anh, em em nghe nẫu hết cả ruột. Đã vậy xe cộ ngòai đường lại phóng vù vù, lắm lúc ngồi thiền mà tưởng như tụi nó đang khạc đạn vào đầu.
Tôi hỏi: Liệu anh tập có đúng phương pháp các Thầy dạy không?
Người quen: Khổ quá, Thầy dạy mọi người từng động tác một, ngay cả tư thế ngồi, rồi cách hít vào thở ra anh cũng làm hệt như Thầy dạy, nhưng không hiểu sao mỗi lần ngồi thiền xong người ngợm tả ra như bún…
(còn tiếp)

New Comments