Donnerstag, 18. Oktober 2012

Quán chiếu để buông xả - Phần I

Vollbild anzeigen"Chấp là gì? Tại sao Chấp lại chi phối đến cuộc sống nội tâm của chúng ta và nhiều khi khiến cho cuộc sống nội tâm của chúng ta bị chao đảo?.."


1. Nhân gặp một người quen, anh kể: Chẳng hiểu sao anh tập thiền mà càng tập càng thấy mệt nhoài.
Tôi hỏi anh: Bác tập kiểu gì?
Anh bảo: Ngồi kiết già, rồi quán niệm hơi thở ra, hơi thở vô.
Tôi lại hỏi: Trong lúc quán niệm hơn thở anh thấy điều gì xảy ra?
Anh đáp: Ôi, nhiều thứ lắm. Chuyện nọ, chuyện kia, chuyện cũ, chuyện mới, đủ thứ chuyện nó ập vào trong đầu. Thành thử càng thở càng thấy mệt bã hết người.

2. Một đồng nghiệp trò chuyện, rồi chẳng hiểu vô tình hay hữu ý hỏi:
- Này, sao không lúc nào tao thấy mày mỏi mệt, hay ngồi ngáp vặt như tụi tao cả.
Tôi đùa: Tao có thuốc trị ngáp vặt rồi.
Ngỡ thật, người đồng nghiệp tròn mắt hỏi:
- Thật không? Thuốc gì mà hay thế?
Tôi cười, rồi đáp: Tôi đùa đấy! Thực ra thì tôi không để ý là mọi người hay ngáp vặt.
Người đồng nghiệp ngỡ tôi nói đùa, bèn gặng hỏi:
- Mày lại đùa phải không? Tụi tao thường ngáp vặt to như thế chẳng lẽ mày không nghe thấy?
Tôi đáp: Có chứ! Nhưng nghe thấy rồi quên luôn. Đấy là thuốc chống ngáp vặt đấy.
Người đồng nghiệp đáp: Vớ vẩn! Làm sao gọi đó là thuốc được.

3. Một đồng nghiệp khác mặt nhăn nhó bước vào phòng làm việc. Đã quá quen thuộc nên nhìn thấy là tôi hỏi ngay.
- Hôm nay lại có chuyện gì thế?
Vị đồng nghiệp nọ nhăn nhó đáp.
- Lưng hôm nay đau quá. Sáng sớm ngỡ tưởng không đi làm được.
Tôi hỏi.
- Uống thuốc chưa?
Vị nọ đáp.
- Uống rồi, nhưng vẫn đau lắm.
Tôi bảo người đồng nghiệp.
- Mày nên chấp nhận cái đau đó, và đừng tìm mọi cách để cái đau biến mất, như thế sẽ dễ chịu hơn. Người đồng nghiệp ngỡ tôi đùa, nên nhăn nhó, nói.
- Mày đùa đấy à? Tao đau lưng đấy, không phải đau bụng hay đau chân, đau tay đâu mà bảo chấp nhận nó.
Đau làm sao mà chấp nhận được?
Tôi phải làm mặt nghiêm chỉnh, nói.
- Không ai nói là đau lưng sẽ không đau. Nhưng nếu mày chấp nhận có cái đau đó và đừng phân tích cái đau đó sẽ khiến mày thế này, thế nọ, rồi tập trung vào làm việc, một lúc nào đó, cái đau sẽ tự giảm. Người đồng nghiệp nhăn nhó rồi nhìn tôi cười "đểu".
- Tao chưa thấy ai nói: đau nhưng lại không đau, rồi còn đừng suy nghĩ tới cái đau đó. Thế thì còn gọi gì là bị đau nữa?

4. Một người quen phàn nàn: Tôi bị chứng mất ngủ kinh niên. Hễ đặt lưng xuống, nhắm mắt lại một chút là lập tức mê man, ú ớ đủ thứ chuyện. Nhiều đêm thức trắng, chả dám ngủ nữa, vì hễ nhắm mắt lại là lại gặp đủ thứ dị mộng. Sáng thức dậy người ngợm, đầu óc liêu xiêu như vừa cảm gió…





http://cdn.liva.com.vn/cdn/webphunu.net/sites/default/files/2012-33/bo-me-cai-nhau.jpg
                                                            Ảnh chỉ mang tính minh hoạ (Nguồn: NET)

Trên đây là một vài câu chuyện nhỏ xảy ra trong đời, xung quanh chúng ta, và ở bất cứ nơi đâu chúng ta đều được nghe và gặp phải. Nguyên nhân thì nhiều, nhưng tựu chung lại chỉ có một:
CHẤP. Sẽ có người hỏi: Chấp thì có liên quan gì tới những chuyện làm việc, đau ốm, ngủ ngơi? Trước khi trả lời câu hỏi này chúng ta phải lý giải: Chấp là gì? Tại sao Chấp lại chi phối đến cuộc sống nội tâm của chúng ta và nhiều khi khiến cho cuộc sống nội tâm của chúng ta bị chao đảo?
1. Chấp là gì?
Phật nói:
Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng
Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai

Dịch nghĩa: Phàm tất cả những gì có sắc tướng đều là hư giả. Biết nó là hư giả và đừng chấp nó tất sẽ thấy Như Lai.
Vậy cái gì được coi là Sắc Tướng? 


Huệ Tâm
 (còn tiếp)

New Comments